HÃN PHI, BỔN VƯƠNG GIẾT CHẾT NGƯƠI - Trang 694

Chờ người thị vệ kia trở lại… Không mang theo thịt cá như trong sự

mong chờ của nàng. . . . . .

Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam co quắp một cái, Hiên Viên Ngạo chết

tiệt!

Vì vậy một ngày kia, vương phi viết vô số lá thư cho Vương gia, còn thu

thập một đống lớn những nước sơn, vôi trắng. . . . . .

Mãi đến khi, thư phòng của Hiên Viên Ngạo ngập chìm trong biển thư

tình . . . . .

Mãi đến khi… Hiên Viên Ngạo chạy tới nhà xí, cũng nhìn thấy được trên

vách tường nhà vệ sinh dòng chữ sơn đỏ choét: "Vương Gia, bổn vương phi
rất thích chàng, yêu chàng yêu đến long trời lở đất, yêu đến biển cạn đá
mòn, cho nên, xin cho ta được ăn thịt !" . . . . . .

Mãi đến khi… Hiên Viên Ngạo chạy vào mật đạo tĩnh mịch nhất của

vương phủ, vẫn có thể nghe được nữ nhân nào đó gào khóc om sòm như
quỷ khóc sói tru: "Ta yêu chàng, yêu chàng tựa như “chuột yêu gạo”,
Vương gia, xin cho ta ăn thịt!”. . . . . .

Cho đến một ngày nọ, mỗi lần Hiên Viên Ngạo đi ra ngoài vương phủ,

bất luận là khi bước ra cửa hay là lúc trở về, ở cửa đều có mỗ nữ nhân trang
điểm lòe loẹt son phấn dày cộm, mang theo nha hoàn của mình, ở bên cạnh
khoa tay múa chân, động tình ngâm thơ: "Một ngày nào đó, ta nhắm mắt
giữa làn khói hương như sương mù tại điện thờ, chợt được nghe câu thần
chú(1) của Đức Ngài (2) trong tiếng tụng kinh. Trải qua một tháng xoay
chuyển tất cả các Kinh Luân(3), ta không mong được siêu thoát, chỉ mong
được chạm vào đầu ngón tay thon của Ngài. Trải qua một năm đứng ở cửa
ngâm thơ tình, không mong được gặp gỡ, chỉ mong được ăn đầy một miệng
thịt, thịtttt…"[1]

Sau đó. . . . . .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.