HÃN PHI, BỔN VƯƠNG GIẾT CHẾT NGƯƠI - Trang 894

Nói xong đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng cũng ngay lúc đó, tay bị người

ta bắt lấy, giọng nói hơi lạnh lẽo truyền đến: "Đừng đi!"

Nàng quay đầu, mặt đầy mừng rỡ nhìn hắn: "Ngươi đã tỉnh?"

Cặp mắt lạnh mở ra, đôi mắt không có tiêu cự từ từ khôi phục lại sự trấn

tĩnh, quay đầu nhìn nàng. . . . . .

Thật ra thì nàng nói, hắn đều nghe được, chỉ là không muốn đối mặt thôi,

cho đến khi nàng nói nàng phải đi, hắn không nhịn được mà phải đi ra khỏi
mộng, nhìn thấy trên mặt nàng đều là vui sướng nồng đậm, hắn gật đầu một
cái: "Ừm! Tỉnh!"

"Tỉnh thì tốt rồi, vậy ta cũng an tâm!" Nói xong nhìn bàn tay mình bị hắn

nắm, có chút xấu hổ nhìn hắn.

Hắn cười tự giễu, mắt lạnh dính vào chút chua xót, rụt tay trở lại: "Các

ngươi đã quyết định ẩn cư rồi sao?"

"Ừm!" Nàng phun ra một hơi tích tụ ở ngực, lo lắng vỗ bả vai của hắn

"Hiên Viên Ngạo, ta cho ngươi biết, không phải chỉ là thất tình thôi sao?
Không có gì lớn đâu! Ngươi phải kiên cường, bên ngoài còn có rất nhiều
hoa cô nương(1) chờ ngươi đó!"

Hoa cô nương? Khóe miệng hắn hơi giật giật một chút, có chút im lặng

nhìn nàng, né tránh không đáp vấn đề này, chỉ là lạnh giọng mở miệng:
"Các ngươi khi nào thì đi?"

"Chắc là ngày mai, ngươi sẽ đến tiễn chúng ta chứ?" Nàng đã xem hắn là

bằng hữu, tự nhiên sẽ hi vọng hắn tới tiễn .

Hắn bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, hắn có thể cảm nhận được thân thể

của mình đã không còn gì đáng ngại, nhưng cái chữ 'sẽ' đó, lại không nói ra
được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.