HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 248

Amanda biết rằng anh quá đàn ông để phản bội lại sự tin cậy của cô. Bất

cứ chuyện gì mà cô nói cho anh biết thì sẽ không trở thành mẩu tin đồn
nhảm. Đó là sự khuây khỏa kỳ lạ khi giãi bày tâm sự với ai đó, và cô tự
thấy mình đang siết chặt tay anh khi nói. “Anh ấy không biết, và sẽ không
bao giờ biết.

Jack đã hoàn toàn nói rõ chuyện anh ấy không muốn kết hôn. Và anh ấy

chắc chắn sẽ không phải mẫu người chồng mà em muốn. Bởi thế nên em sẽ
bỏ đi… Em không thể ở lại nước Anh như một người mẹ đơn thân.” “Tất
nhiên, tất nhiên rồi. Nhưng em phải nói cho anh ta biết. Anh không hiểu rõ
Devlin, nhưng anh ta phải được cho cơ hội chịu trách nhiệm về em và đứa
bé.

Thật không công bằng với anh ta, hay đứa trẻ, khi giữ kín bí mật này.”

“Chẳng việc gì phải nói anh ấy biết cả. biết anh ấy phản ứng ra sao.” “Em
không thể chịu đựng gánh nặng này một mình được, Amanda.” “Có, em có
thể.” Đột nhiên cô cảm thấy rất bình tĩnh, và thậm chí còn hơi mỉm cười
khi nhìn vào khuôn mặt to đang lo lắng của anh.

“Em có thể thật mà. Đứa bé sẽ không bị tổn hại gì và em cũng thế.” “Mỗi

một đứa bé đều cần có cha. Và em sẽ cần một người chồng để giúp đỡ và
cho em nương tựa.” Amanda lắc đầu nguầy nguậy. “Jack sẽ không bao giờ
cầu hôn em, mà nếu có, em cũng không bao giờ chấp nhận.” Những từ ngữ
dường như đã phóng thích con người bạo dạn huyền bí nào đó trong
Charles, sự thôi thúc khác thường nào ấy giục giã anh thốt ra một câu hỏi
làm cô hết sức kinh ngạc.

“Nếu như anh cầu hôn em thì sao?” Cô nhìn anh chằm chằm không chớp

mắt, tự hỏi phải chăng anh đã điên rồi không.“Charles,” cô kiên nhẫn nói, y
như bán tín bán nghi anh đã không hiểu lời cô nói trước đây, “Em sắp có
con với một người đàn ông khác.” “Anh muốn có con. Anh sẽ xứa bé này
là con ruột của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.