HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 249

Và anh sẽ rất muốn có em làm vợ anh.” “Nhưng tại sao?” cô nói với

tiếng cười hoang mang. “Em vừa bảo với anh rằng em sẽ sinh ra một đứa
con hoang. Anh biết không nội điều đó thôi cũng đã nói lên được tư cách
của em. Em tuyệt đối không phải là kiểu người vợ anh muốn.” “Hãy để anh
là người phán xét về tư cách của em, cái tư cách mà anh thấy trân quý hơn
bao giờ.” Anh mỉm cười với gương mặt nhợt ngạt của cô.

“Hãy cho anh được diễm phúc có em làm vợ, Amanda. Chẳng cần em

phải rời xa khỏi gia đình và bạn bè. Chúng ta sẽ có một cuộc sống rất hạnh
phúc bên nhau. Em biết chúng mình hợp với nhau mà. Anh muốn em … và
anh cũng muốn đứa bé này.” “Nhưng làm sao anh có thể chấp nhận đứa con
riêng của người khác như con ruột của mình được?” “Có lẽ cách đây nhiều
năm anh sẽ không.

Nhưng giờ đây anh đang bước vào tuổi xế chiều của đời mình, và những

mong ước của một người thay đổi rất lớn khi chín chắn. Anh được trao một
cơ hội được làm bố, và có Chúa biết, anh sẽ nắm giữ nó.” Amanda chăm
chú nhìn anh với một sự im lặng kinh ngạc, và sau đó một tiếng cười gượng
gạo thoát ra từ cô.

“Anh làm em thật ngạc nhiên, Charles. “Em mới làm anh ngạc nhiên

đó,” anh đáp lại, hàm râu tách ra vì mỉm cười. “Thôi mà, đừng tốn thời gian
lâu để cân nhắc lời cầu hôn của anh—nó khó có thể coi là sự tâng bốc.”
“Nếu em đồng ý,” cô nói không chắc chắn. “Anh sẽ công nhận đứa bé này
là con ruột của anh chứ?” “Phải—với một điều kiện.

Trước tiên em phải nói cho Devlin biết sự thật. Bằng không anh sẽ không

thể thanh thản vì đánh cắp cơ hội được biết đến con mình của một người
khác. Nếu những gì em nói về anh ta là sự thật, anh ta sẽ nhất định không
gây bất cứ rắc rối nào cho chúng ta. Mà thậm chí sẽ còn vui mừng vì thoát
khỏi trách nhiệm đối với em và đứa trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.