đừng bao giờ nói thế,” anh ngắt lời, và bắt đầu với tay tới cô, rồi bỗng dằn
lòng lại.
Anh ngập ngừng và trao cô một nụ cười yếu ớt. “Amanda, quen được em
khiến anh trở nên tốt hơn. Tất cả những gì anh mong ước là hạnh phúc của
em. Và nếu cuộc hôn nhân với Devlin đảm bảo được hạnh phúc đó, thì anh
sẽ chấp nhận mà không một lời oán giận.” Trước sự phiền muộn của
Amanda, khi cô kể lại cuộc đối thoại với Jack sau đó, anh dường như
không cảm thấy chút ăn năn nào cả.
Anh chỉ nhún vai một cách thờ ơ, “Hartley có thể đấu tranh giành lại
em,” anh chỉ ra. “Anh ta chọn không làm vậy. Thế sao em và anh phải chịu
trách nhiệm về việc ấy chứ?” “Charles là một quý ông,” cô bắt bẻ, “Một
chuyện mà anh hiển nhiên có rất ít kinh nghiệm.” Jack nhe răng cười và
kéo cô ngồi vào lòng mình, đôi bàn tay anh xấc xược khum lại trên vạt trên
áo cô.
“Những quý ông luôn luôn không lấy được thứ họ muốn.” “Và những
tên phóng đãng thì có à?” cô hỏi, khiến anh phá ra cười. “Tên phóng đãng
này thì có.” Anh hôn cô thật trọn vẹn, cho đến khi tất cả mọi suy nghĩ về
Charles Hartley đều bị xua ra khỏi tâm trí của cô.... Trước sự khiếp sợ của
Amanda, tin tức về cuộc hôn nhân vội vàng của cô đã tràn ngập trên trang
chuyện vặt ở những tờ báo của Luân Đôn với sự suy đoán khủng khiếp.
Tất nhiên, những tờ báo mà Jack sở hữu, còn nhắc đến với sự tôn trọng
một cách vừa phải, nhưng có những tờ khác thì không hề thương xót. Công
chúng có vẻ như thấy mắc cười về cuộc hôn nhân giữa một nhà xuất bản
thành công nhất của Luân Đôn và một tiểu thuyết gia lừng danh.
Trong suốt hai tuần lễ sau đám cưới, những chi tiết mới về quan hệ của
họ--nhiều chi tiết bịa đặt trong số ấy—nổi bật lên trang bìa của những tờ
báo xuất bản mỗi ngày như The Mercury, The Post, The Public Ledger, The
Journal, và The Standard. Hiểu được sự tham lam vô độ của ngành công