cụ thể ấy?” “Tôi thích người đàn ông trẻ, nhưng không được trẻ hơn tôi. Và
cũng không quá già. Anh ta không cần phải đẹp trai, mặc dù tôi cũng không
muốn anh ta trông khó coi.
Và sạch sẽ nữa,” Amanda thêm vào khi chợt nảy ra ý nghĩ ấy. “Nhất định
phải sạch sẽ.” Cây bút chì viết liếng thoắng sột soạt trên cuốn sổ. “Tôi đoán
trước việc đó không có vấn đề gì,” bà Bradshaw trả lời, với chút ranh mãnh
lóe lên trong đôi mắt đen tuyệt đẹp đầy vẻ bỡn cợt nghi ngờ của bà.
“Tôi đặc biệt yêu cầu phải kín đáo nữa,”Amanda quả quyết nói. “Nếu lỡ
bất kỳ ai phát hiện ra được chuyện tôi đã làm—” “Này cô em thân mến,” bà
Bradshaw nói, chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái hơn trên ghế sô pha, “cô suy
nghĩ về chuyện gì sẽ xảy đến cho công việc của tôi khi tôi cho phép thông
tin bí mật của khách hàng tôi bị xâm phạm.
Để tôi nói cô biết nhé, những nhân viên của tôi còn phục vụ cho một
trong số những nghị sĩ cao cấp nhất của Thượng Nghị Viện, đấy là còn
chưa nói đến những Quý Ngài giàu có nhất và những Quý bà của xã hội
thượng lưu. Bí mật của cô sẽ được an toàn, cô Briars.” “Cám ơn bà,”
Amanda đáp lại, trong lòng tràn đầy những xúc cảm nhẹ nhõm pha lẫn sợ
hãi, và sự ngờ vực khủng khiếp là cô đang phạm phải một sai lầm lớn nhất
trong đời mình.