HẠNH PHÚC MỘT MÌNH
Mộc Diệp Tử
Nhìn Về Nhau Trong Hồi Ức
Kỳ thực thế giới này, chẳng ai thích nhìn sự rời bỏ của ai, chẳng qua -
những người nhường bạn đi trước là những người có đủ can đảm hơn.
___
Tôi không thích nhìn phía sau lưng của một người, bởi vậy trong mọi cuộc
chia ly, tôi đều là người đi trước. Có lẽ, tôi không muốn mình yếu đuối
trước cuộc rời bỏ của một người, cho dù là bất cứ ai. Thế gian này, ai sẽ là
người can tâm ở lại? Người bạn yêu, người bạn không yêu, kể cả bản thân
bạn đều sẽ rời đi, chẳng có ai ở bên cạnh bạn vĩnh hằng cả. Những người
đang sống không ai có tư cách để nói mãi mãi.
Thế nhưng hôm anh ra đi, tôi là người ở lại, nhìn bóng anh khuất dần trong
màn đêm, cho đến tận khi chỉ còn một chấm nhỏ mờ ảo đọng lại nơi đáy
mắt. Khoảng khắc ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ có ánh trăng sáng nhưng lạnh
lẽo vô cùng. Tôi bỗng hiểu, kỳ thực thế giới này, chẳng ai thích nhìn sự rời
bỏ của ai, chẳng qua - những người nhường bạn đi trước là những người có
đủ can đảm hơn. Tôi không can đảm, bằng mọi giá, tôi chọn là người đi
trước.
Một thời gian dài, tôi vẫn không hiểu, năm đó người chia tay là tôi, nhưng
người ra đi trước lại là anh ấy. Sau này, gặp lại nhau, tôi mới nhận ra... Thì
ra, thế giới này, bạn yêu một người sâu sắc bao nhiêu, bất kể thế nào - đến
cuối cùng, sự rời bỏ cũng phải do bạn chủ động nắm giữ. Nếu không, suốt
đời, bạn sẽ không quên được người ấy. Bởi vì cái cảm giác này giống như
bạn bị trộm mất một món đồ yêu thích, sẽ rất bực mình tức tối nhiều năm