HẠNH PHÚC NGAY BÊN CẠNH - Trang 136

Sau đó anh kéo cô ngồi dậy, vừa nhiệt tình hôn cô vừa cởi áo khoác

của cô, khiến đầu óc cô hơi choáng.

Khi hai tay của Bảo Thục chu du trên bờ lưng trần trụi của Dư Chính,

cô bỗng nhiên đẩy anh ra, lộ ra vẻ mặt chuyện lớn không ổn: “Anh có mua
cái kia không?”

Dư Chính nhướng mày, vươn tay lấy bóp da đặt trên tủ đầu giường, ở

trong một ngăn kín nhỏ lấy ra một bao plastic hình vuông màu hồng, kẹp
giữa ngón trỏ và ngón giữa: “Tuỳ thân mang theo.”

Bảo Thục ngơ ngác nhìn anh, sau đó nhịn không được mà cười ha hả,

cho đến khi Dư Chính lại cúi đầu phủ kín miệng cô.

Thì ra người đàn ông ở trước mắt này, âm thầm cất giấu gió đông,

chuẩn bị thảo thuyền tá tiễn* bất cứ lúc nào…

(*) dùng thuyền phủ cỏ khô mượn tên: Sự kiện lịch sử mà thành ngữ

này xuất phát không được nhiều người biết, nhưng ý nghĩa của nó, như đã
được truyền qua nhiều thời đại, chỉ đơn giản là dùng mưu mẹo để sử dụng
các nguồn lực của đối phương ục đích của chính mình. Theo chuyện, Gia
Cát Lượng đã phái một đoàn thuyền cỏ ra nghênh địch và đối phương đã
bắn tên vào đoàn thuyền giả này. Vừa xác định được vị trí đối phương,
đoàn thuyền cỏ còn thu được nhiều tên, mà Gia Cát Lượng đã chuyển giao
cho Châu Do trước đã ngờ về lời hứa sẽ trang bị 10 000 mũi tên mới trong
ba ngày.

Bảo Thục rất thích lúc hoàng hôn, cầm một tách cà phê, đứng trước

cửa sổ nhìn bên ngoài, mặc kệ có phong cảnh hay không. Thực ra lúc đầu,
cô chỉ muốn hiểu rõ sự lãng mạn của thành phố xuất hiện trong phim điện
ảnh, nhưng dần dà, việc này thật sự biến thành một thói quen.

Mỗi người đều nên có một loại màu sắc thuộc về chính mình, của cô,

nhất định là pink, tựa như loại pink của Bảo Ký.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.