Khóe miệng Cố Bắc Thần cười xấu xa đứng dậy, nhìn Giản Mạt giơ tay
vuốt miệng mình, trừng mắt nhìn hắn, ý cười không khỏi gia tăng lên.
“Anh cắn em làm gì?” Giản Mạt tức giận nói.
Cố Bắc Thần nhướng mày, ánh mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt nói:
“Trừng phạt chuyện em muốn đẩy anh ra…”
“Em cho rằng anh là sắc lang!” Giản Mạt tức giận nói.
Cố Bắc Thần cười tà mị, “Ân, anh đã là sắc lang, nếu anh không làm một
ít hành vi của sắc lang, vậy thực có lỗi với cách xưng hô này…” Dứt lời,
hắn đã đem Giản Mạt hung hăng đặt ở trên cửa… Bắt đầu thực hiện hành vi
sắc lang.
Giản Mạt cảm giác hôm nay Cố Bắc Thần có điểm không đúng, chính là,
không đúng ở chỗ nào thì cô cũng không thể nói?
Vô cùng nhuần nhuyễn đại chiến hai hiệp, Cố Bắc Thần mới buông tha
thân thể Giản Mạt đã xụi xuống…
Hôn, tinh tế mà dày đặc in dấu ở cổ Giản Mạt, nhiệt khí phun trên da thịt
của cô, lộ ra ái muội nhu tình.
“Mạt Nhi…” Cố Bắc Thần nhẹ giọng gọi.
Giản Mạt đã hoàn toàn không còn sức lực, nếu không phải Cố Bắc Thần
ôm eo cô, tay cô câu lấy cổ hắn, chỉ sợ đã sớm theo cánh cửa trượt xuống…
Hôm nay bọn họ cứ đứng như vậy chiến đấu rất lâu…
“Ưm?” Giản Mạt nhẹ rên, càng phát hiện Cố Bắc Thần có chỗ không
thích hợp.