Mạc Thiếu Sâm tâm tình phức tạp mà nặng nề, khóe miệng cười tự giễu
ra khỏi phòng họp.
Tiêu Cảnh đóng lại cửa phòng họp, liền chờ ở bên ngoài, rũ mắt, khóe
miệng cười lạnh lùng chế giễu.
Trong phòng họp, một mảnh trầm mặc.
Qua rất lâu, mãi đến khi thời gian như muốn dừng lại, Thẩm Sơ phảng
phất cắn răng nói: “Hôm nay từ đầu tới cuối chính là cái bẫy…”
“Đúng!” Cố Bắc Thần không kiêng dè trả lời, “Chỉ là, anh không nghĩ
người hôm nay đến, chính là em!” Mắt ưng của hắn híp lại, lộ ra thất vọng
không che đậy, “Tiểu Sơ, anh cảm thấy…Nếu em còn có thể như lúc ban
đầu, thật là tốt biết bao? Dù cho chúng ta không thể tiếp tục, nhưng em ở
trong lòng anh vẫn lưu lại một vị trí, không tốt sao?”
“Không tốt!” Thẩm Sơ cắn răng, “Em vì anh mà rời đi, là do ba ép! Em
hiện giờ vì anh mà trở về…Lại là ba ép! Ai nghĩ tới em? Như lúc ban đầu?
Làm như thế nào được như lúc ban đầu?”
Cố Bắc Thần nghe Thẩm Sơ nói như vậy, đáy mắt thất vọng càng thêm
nồng đậm, “Ép em?” Hắn nhẹ kêu, “Thẩm Sơ em nếu không muốn làm
việc gì, ai có thể ép được em?”
Hốc mắt Thẩm Sơ đỏ lên, cô nhìn Cố Bắc Thần lộ ra ẩn nhẫn cùng kiên
trì, “Hôm nay em không muốn tới… Em biết, sau khi em tới, anh sẽ đối với
em thất vọng nhiều hơn. Phần tư liệu kia em không muốn cầm… Em nếu
biết lấy ra thì anh cùng Thiếu Sâm sẽ nhìn em như vậy?” Cô run rẩy lông
mi, đáy mắt ướt át một mảnh, “Chính là, em có thể làm gì bây giờ?”
Cô chất vấn một tiếng, thanh âm lộ ra ẩn nhẫn gào thét, “Bắc Thần, nơi
này của em đau…” Cô ôm ngực, “Anh hiểu không?”