Thế nhưng, bọn họ cũng không nghĩ tới sự việc, có một số việc nếu như
làm sai một bước... Thường thường, sẽ không thể tìm lại được nữa!
Tô Quân Ly bị Tô Chấn Kỳ mắng ầm một ngày, đầu nặng nề giống như
sắp hỏng mất.
“Ông nội, sự việc giữa con và Giản Mạt ông cũng đã nói bốn năm năm
rồi, ông không thấy mệt sao?” Tô Quân Ly ôn nhuận cười, “Tuy nhiên, ông
cũng đừng quá bận tâm! Nhìn cháu nội của ông mạnh mẽ như hắc mã như
vậy, không chừng bận tâm của ông lại thành vô ích.”
Tô Chấn Kỳ vừa nghe xong, có chút tức giận, “Cháu bị gì vậy? Cháu là
người của hào môn, nhiều thiên kim muốn giành giật nhau để gả cho cháu?
Cháu lại cứ khăng khăng nói tốt cho Giản Mạt, đaz thế mấy năm nay cháu
vẫn không lay chuyển được con bé đó!”
Tô Quân Ly dở khóc dở cười, “Không có biện pháp nào nữa, ông lại
không ủng hộ!”
Tô Chấn Kỳ nghe xong, lập tức sửng sốt!
Ông ta có cảm giác mình trước sau có chút mâu thuẫn... Ông vừa không
muốn cháu trai và Giản Mạt đến với nhau, thế nhưng, lại vừa ghét bỏ Giản
Mạt không coi trọng cháu trai của mình...
“Nghĩ lại rồi, chuyện của cháu ông không muốn nói nữa!” Tô Chấn Kỳ
tức giận nói, “Dù sao, muốn quản cũng không quản được...” Ông ta bất
mãn bĩu môi, làm ra bộ dáng lão ngoan đồng, “Tuy nhiên, đứa nhỏ kia là
con của Cố Bắc Thần, cháu không sợ sao...”
“Sợ cái gì chứ?” Tô Quân Ly cười, “Nếu như cháu đã muốn theo đuổi
Mạt Mạt, đứa nhỏ kia cháu cũng sẽ xem nó như người thân trong nhà, hơn
nữa...” Ý cười của anh vô cùng thâm sâu, “Chúng cháu cũng sẽ có con
riêng của mình.”