Cố Bắc Thần cười cười, sau đó mới nhìn Giản Mạt nói: "Nếu như không
có chuyện của Tiểu Kiệt, anh định... anh có thể không đem chuyện kia lấy
ra nói, nhưng mà xem ra hiện tại... không nói cũng không được rồi."
Bị Cố Bắc Thần càng nói càng mơ hồ, gương mặt Giản Mạt phòng bị
nhìn hắn: "Anh rốt cuộc có ý gì đây hả?"
"Mạt nhi..." Cố Bắc Thần cười: "Giấy ly hôn, anh không hề ký!"
"Pằng" một cái, Giản Mạt liền đứng lên, trừng lớn hai mắt nhìn Cố Bắc
Thần...
Gương mặt lãnh đạm của Cố Bắc Thần vẫn lạnh lùng như tượng, thờ ơ
như vậy: "Huống chi... coi như là anh ký thì đã có sao? Em có đơn sao?
Còn có... chúng ta hình như không có đi cục dân chính làm thủ tục!"
"Cố Bắc Thần, anh còn có thể hèn hạ hơn không?" Giản Mạt nhất thời bị
làm cho tức giận, hỏa khí liền bốc lên, đương nhiên đãi não đã không còn
cách nào có thế suy nghĩ.
Giản Kiệt nhìn bộ dáng tức đến chết của Giản Mạt, đột nhiên mở miệng:
"Mommy, ngày đó ở nhà mẹ hai thấy người đánh đơn ly hôn, mẹ hai nói
với con, thật giống như cái gì đó vượt qua ở riêng hai năm... Trên phương
diện pháp luật, chuyện gì sẽ xảy ra đây?"
"Ba" một cái, ánh mắt sắc bén của Cố Bắc Thần liền nhìn vế phía Giản
Kiệt... mực đồng trong nháy mắt thâm trầm như biển.
Có kiểu bẫy cha của con như vậy sao?
Tiêu Cảnh cũng sắp phải bị nghẹn thành nội thương, vào lúc này cậu quả
thực không nhịn được muốn đối với Giản Kiệt khen ngợi a... Bên cạnh
Giản Mạt có một bảo bối suy nghĩ lanh lợi như vậy, con đường này của
Thần thiếu... Khó đi a!