Giản Mạt trực tiếp lái xe về nhà cùng bánh bao nhỏ, Lý Tiểu Nguyệt
cùng Giản Kiệt thấy cô về sớm như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
"Hai người lấy fastfood làm món chính sao?" Lý Tiểu Nguyệt hỏi.
Giản Kiệt bĩu môi: "Aiya, nhìn gương mặt tràn ngập oán khí này của
Mommy... Chắc chắn là xe của Daddy bị tuột xích rồi."
"..." Khóe miệng Giản Mạt giật giật, bất mãn tức giận: "Cũng không biết
là xảy ra chuyện gì, lại chờ đến phút cuối mới có được cuộc điện thoại nói
xin lỗi."
Cũng là cô gọi nhiều lần mới có người nhận... Nghĩ đến đây, Giản Mạt
liền cảm thấy tức giận.
Làm sao có cảm giác như cô phải cùng Cố Bắc Thần ăn cơm chứ?
Giản Kiệt nhíu chân mày nhỏ, sau đó thở dài lắc đầu một cái: "Cái này...
Daddy đúng là không biết tận dụng cơ hội mà..." Nói xong, nhóc thu dọn
đồ đạc: "Được rồi, Mommy à con cùng người đi ăn cơm đi!"
"Mẹ muốn đi ăn ở chợ đêm..." Ánh mắt Giản Mạt sang lên nhìn về phía
Giản Kiệt.
Giản Kiệt nhìn cũng không thèm nhìn Giản Mạt lấy một cái: "Khó trách
vì sao người lại ngốc đến như vậy... Chính là vì ăn thứ thực phẩm rác rưởi
kia quá nhiều đó!"
Vốn dĩ Lý Tiểu Nguyệt nghe Giản Mạt nói muốn đi chợ đêm, suy nghĩ
của cô cũng giống như vậy... Nhưng sau khi nghe Giản Kiệt mở miệng, lập
tức đem lời định nói ra nuốt trở vào.
Cả buổi tối nay chơi cùng với Kiệt thiếu đã bị nhóc đem ra đùa giỡn, cô
sắp bị ngược đến phát khóc rồi... Cô cũng không muốn bị nói là ngu ngốc