Sở Tử Tiêu nhìn vào đáy mắt của cô cười lạnh, “Tôi nhất định muốn ở
khách sạn nói chuyện, thế thì đã làm sao?” Hắn hơi nhíu mày, bởi vì đang
say, cả người đều tràn ngập hơi thở ngông cuồng, “Giản Mạt, mọi chuyện
bất lợi đối với tôi, tôi đều có thể biến nó thành có lợi, nhất là ở trên tòa án,
rất dễ.”
Hắn cũng không nói gì mạnh miệng, Sở Tử Tiêu dã từng nhận rất nhiều
vụ án khác nhau, năng lực lớn nhất của hắn chính là đem chuyện không có
khả năng ở đây biến thành có khả năng.
Giản Mạt nâng ánh mắt, người trước mắt làm cho cô cảm thấy thật xa lạ,
“Đây chính là cái mà anh đã nói tốn rất nhiều thời gian để tìm trở về sao?”
Cô chăm chú siết tay, “Sở Tử Tiêu, trước đây anh sẽ không đối với tôi như
vậy, lại càng không thể đối với tôi có hành động ép buộc.”
Sở Tử Tiêu cười, “Vậy còn cô? Giản Mạt, tôi tìm lại một thứ có phải cô
nên trả lại thứ đó cho tôi hay không?” Thanh âm cuat hắn có chút bi
thương, bởi vì mùi rượu, lộ ra một ít hỗn loạn chán chường, “Cô đem Giản
Mạt trước kia trả lại cho tôi, tôi sẽ không tiếp tục ép cô nữa!”
Giản Mạt trong lòng thoáng cái liền đau đớn......... Giản Mạt trước kia đã
không còn, làm sao cô có thể tìm về được?
Mắt không thể khống chế liền đỏ lên, ba lần gặp mặt, dường như mỗi
một lần cô cũng trở nên nhếch nhác không chịu nổi......... Nhưng cô có thể
làm sao? Yêu, bị thương, đau đớn........ Tất cả những thứ đó sẽ không thể
trở lại được nữa!
Đáy mắt Sở Tử Tiêu chăm chú khóa chặt Giản Mạt, nhìn đáy mắt cô đột
nhiên trở thành bi thương trầm xuống, thanh âm hắn có chút khàn khàn nói:
“Giản Mạt, em còn là yêu anh..... Đúng hay không?” Lời nói của hắn, lộ ra
cẩn thận từng li từng tí.