Thanh âm “loảng xoảng” từ phía sau truyền đến, hình như có tiếng thủy
tinh bể....... Ý thức của Giản Mạt càng lúc càng mơ hồ.
Cửa phía chỗ ghế lái bị mở ra, thân thể bị vây vào trong một vòng ôm, có
hơi thở nhàn nhạt........
“Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện, em sẽ không có việc gì đâu.” Bên
tai truyền đến thanh âm ôn nhu của một người nam nhân, chỉ là, trong
giọng điệu có chứa đựng một chút sợ hãi cùng ngưng trọng.
Ý thức cuối cùng của Giản Mạt sau khi nghe được những lời này liền
hoàn toàn rơi vào hôn mê, có lẽ những lời của người nam nhân này rất có
tác dụng...... Trong ý thức cuối cùng, cô cảm thấy rất an tâm.
Không gian yên tĩnh, tất cả yên lặng dường như muốn đem người khác
lún vào hố sâu........
Giản Mạt ngủ một giấc, trong mơ cô thấy mình trở về thời gian ở Lạc
Đại....... Sau đó cô có hạnh phúc gia đình, ba ba thương yêu, còn có mẹ
đang tươi cười, ca ca yêu thương mình.
Sau đó, thêm một người, người đó nói chỉ cần cô xoay người, người đó
vẫn đứng ở phía sau lưng chờ cô.......
Ở trong mơ cô đã khóc......... Nước mắt nóng hổi tràn ra trong cặp mắt
đang đóng chặt, trong nháy mắt rơi xuống gối, sau đó một mảnh ướt át lan
ra trên gối.
Tô Quân Ly ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn Giản Mạt đang ngủ còn
mê man một tầng bi thương, đáy mắt chợt ngưng trọng, “Là chuyện gì lại
khiến em bi thương đến như vậy?” Anh vươn tay, đem tay cô nắm trong
lòng bàn tay, “Trên thế giới này, không có bất kỳ người nào có thể thương
hại chính mình, đối với chính mình thật tốt, không tốt sao?”