Mở miệng hỏi như vậy, trong lòng Giản Mạt bỗng nhiên ''lộp bộp'', vô ý
thức nắm chặt xách tay.
“Là bạn bè!” Tô Quân Ly trả lời đúng lúc, không nặng không nhẹ, nhưng
cũng đánh dấu rằng quan hệ của hai người không nhẹ.
Môi mỏng của Cố Bắc Thần nhếch lên một độ cong hoàn hảo, chỉ nhẹ
nhàng 'a' một tiếng, khiến người khác không nghe ra được cảm xúc hiện
tại.....
Sở Tử Tiêu không lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn Cố Bắc Thần....... Nếu
như bức ảnh kia là thật, Bắc Thần và Giản Mạt có phải thật sự tồn tại loại
quan hệ ái muội không rõ ràng ấy không?
Trường hợp hiện tại không thích hợp để hỏi....... Dù cho hắn đang tức
giân với cô nhưng vẫn cảm nhận được cô đang sợ hãi.
Ngày hôm qua không phải cô nói cô sử dụng tất cả mọi biện pháp để câu
dẫn Cố Bắc Thần hay sao, nhưng bây giờ tại sao lại sợ như vậy, là bởi vì Tô
Quân Ly hay là vì cái gì?
“Bắc Thần, cậu không phải đang ở nước ngoài hay sao?” Sở Tử Tiêu đột
nhiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Cố Bắc Thần nhìn về phía Sở Tử Tiêu, chỉ là yếu ớt mở miệng, “Có
người nói nhớ cậu..... nên cậu phải trở về!” Nhưng lời này hắn nói ra đều
rất bình thản, giống như đang kể chuyện cười.
Thế nhưng, trong lòng Giản Mạt càng trầm xuống......Cô không biết lời
nói của Cố Bắc Thần có bao nhiêu phần sự thật, nhưng là, hắn nói như vậy,
cô biết là cố ý để cho cô nghe thấy.
“Hả?” Sở Tử Tiêu có chút bất ngờ, vì muốn hoà hoãn bầu không khí, đùa
giỡn hỏi, “Cậu không phải đang nói đến dì đấy chứ?”