tham dự.........
Nhưng dù cho là như vậy, mỗi một người đều quyên tặng rất nhiều......
Nhưng nhiều người lại nghĩ, hôm nay quyên tặng lớn như vậy, cũng không
nghe được gì liền như vậy kết thúc. Nhưng đến khi kết thúc, Tô Quân Ly
lên sân khấu.
“Đáp ứng một người bạn, ngày hôm nay cô ấy có đến buổi diễn tấu từ
thiện, tôi liền muốn trình diễn một ca khúc.” Thanh âm Tô Quân Ly nhẹ
nhàng giống như tiếng đàn violong một mình trong đêm, ánh mắt anh
xuyên qua dòng người dừng trên người của Giản Mạt, “Cô ấy đến rồi, tôi
liền đồng ý!”
Tô Quân Ly vừa nói xong lời này, cả sảnh đường đã có người khóc thút
thít, tất cả người của Tô gia bđều nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu
ý là anh đang nói đến người bạn gái mà anh đem đến hôm nay.
Tô lão gia tò mò xoay người lại nhìn, ánh mắt dò xét trên người Giản
Mạt, không khỏi cười nói, “Nhìn không tệ!”
Ngón tay thon dài mềm mại lướt trên phím đàn, đồng thời Tô Quân Ly
cũng thu lại ánh mắt, âm nhạc thong thả vang lên...... Một bản nhạc rất
quen thuộc “khúc nhạc Alice” nhưng khi đầu ngón tay của anh đàn ra lại
khiến cả hội trường đắm chìm trong thế giới mộng ảo.
Giản Mạt quên hết thời gian, quên hết tất cả, tầm mắt sáng ngời rơi trên
người của Tô Quân Ly.
Nếu như nói, hôm nay Cố Bắc Thần cùng Sở Tử Tiêu đều làm cho trái
tim của cô bị gai đâm đến chảy máu thì Tô Quân Ly giờ khắc này lại làm
cho trái tim của cô trở nên an tâm.
Tay Tô Quân Ly linh hoạt lướt ở trên phím đàn piano, mỗi một động tác
đều lộ ra toàn bộ ưu nhã cùng cao quý, ánh mắt anh chốc chốc lướt qua vị