"Giản Mạt, mình con mẹ nó liền chưa từng thấy qua có người vợ nào
như cậu........." Lý Tiểu Nguyệt tức giận rống lên câu, sau đó kéo Giản Mạt
trở về nhà trọ nhỏ của chính mình.
Giản Mạt tắm rửa xong, Lý Tiểu Nguyệt đã đem y phục của mình tìm tới
cho cô.
Cũng may vóc dáng của hai người cũng không chênh lệch lắm, đồ mặc
bên trong cô thường có thói quen mua mới........ Bằng không, dầm mưa cả
sáng, cả người ướt sũng cũng không biết đi đâu tìm quần áo.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Lý Tiểu Nguyệt chờ người ra, đã chuẩn bị xong
bữa sáng.
"Tối hôm qua bác sĩ Vương nói mẹ mình có dấu hiệu tỉnh lại cho nên
mình đến bệnh viện....... Cả đêm không trở về, sau khi trở về lại bắt gặp Cố
Bắc Thần ở Lam Trạch viên." Giản Mạt suy nghĩ một chút cũng cảm thấy
rất tức giận, bình thường hắn đến Lam Trạch viên lúc nào cũng thông báo
sớm cho cô một tiếng, "Hôm qua hắn rõ ràng ở cùng một chỗ với Lục Mạn,
ai biết sau đó hắn lại không nói tiếng nào liền trở về như vậy chứ."
"Ô, lời này của cậu nói ra giống như Thần thiếu rất hay đợi cậu cả đêm
vậy........" Lý Tiểu Nguyệt nheo nheo mắt, "Cậu tỉnh lại đi!"
Giản Mạt sửng sốt, suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, "Có thể hắn sáng
sớm trở lại lấy cái gì đó, vừa vặn lại không thấy mình ở đó.........." Nhưng
nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, "Thế nhưng, lúc mình trở về lại
không thấy xe hắn ở đó."
"Hiếu kỳ sao? Rất đơn giản, cậu có thể gọi điện thoại cho lão công của
cậu để hỏi một chút xem sao.........." Lý Tiểu Nguyệt như trước tức giận nói,
liền nhìn thấy Giản Mạt lập tức ủ rũ, kiềm chế đi đến, "Cậu đúng là có tiền
đồ."