Giản Mạt mở cửa xuống xe, Tiêu Cảnh một câu muốn nói là "Giản tiểu
thư" nhưng mới hô lên chữ "Giản", người cô đã hướng ra phía sau chạy
đi........
Tiêu Cảnh có chút kinh ngạc, vội vàng đem xe ngừng ở bên đường, cầm
ô chạy theo, liền thấy Giản Mạt đã đánh rơi giày cao gót, bắt đầu đuổi theo
một người nam nhân.
Tiêu Cảnh cũng không kịp suy nghĩ gì, vội vàng theo đuổi theo...... Mặc
kệ Giản Mạt đuổi theo người kia là ai, nếu như xảy ra cái gì ngoài ý muốn,
Thần thiếu nhất định lột da hắn?
"Giản Hành, anh đứng lại đó cho em!" Giản Mạt hướng phía gào lên,
cũng bất chấp dưới chân bị cục đá làm bị thương, liều mạng đuổi theo,
"Giản Hành —— "
Tiếng gọi sắc bén phá vỡ từng hạt mưa châu, Giản Mạt hướng phía thân
ảnh chạy càng ngày càng xa kia, liền bắt đầu lên tiếng khóc rống lên, "Giản
Hành, anh là tên khốn nạn...... Ô ô......."
"Giản tiểu thư, cô không sao chứ?" Tiêu Cảnh cầm ô vội vàng che mưa
cho Giản Mạt, liền thấy Giản Mạt đã khom lưng, ngay sau đó ngồi xổm
trên mặt đất liền bắt đầu gào khóc.
Hạt mưa lớn gõ trên chiếc ô phát ra tiếng vang "Bùm bùm", Tiêu Cảnh
muốn an ủi Giản Mạt, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì....... Thế
nhưng, lúc hắn cúi đầu xuống, liền nhìn thấy thấy chân cô bắt đầu dần dần
tràn ra màu đỏ, rơi ở trên mặt đất, bị nước mưa làm cho nhiễm đỏ.
"Giản tiểu thư, cô bị thương rồi?"