"Ừ!" Giản Mạt trả lời, bây giờ quan hệ của nhau cũng đã biết, cô cũng
không cần phải giấu giếm, "Vừa lúc nãy anh ấy gọi điện cho tôi nói tôi đi
đón hắn ở sân bay."
Sở Tử Tiêu lại trầm mặc, khóe miệng tràn ra một trận cay đắng nói: "Để
lát nữa anh đến đón em, sau đó cùng đi đến sân bay."
Nghe ra khẩu khí của hắn chứa đựng một trận chua chát, Giản Mạt cũng
biết, cái này căn bản là Cố Bắc Thần đã an bài xong.......... Trong lòng thầm
mắng hành vi ấu trĩ của nam nhân kia, trong miệng đáp, "Được."
Sau khi tan việc, Sở Tử Tiêu qua đón Giản Mạt cùng đi đến sân bay, vừa
mới bắt đầu, bầu không khí giữa hai người dường như có chút cứng ngắc,
ai cũng không nói gì.
Thẳng đến khi chiếc xe đi trên đường cao tốc của sân bay, sau đó Sở Tử
Tiêu mới phá vỡ không khí yên lặng, "Mạt Mạt......."
"Hả?" Giản Mạt nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Sở Tử Tiêu liếc nhìn Giản Mạt sau đó tầm mắt lại rơi vào phía trước,
"Em." hắn hít sâu một hơi, "Bây giờ em thấy tốt không?" Bắc Thần đối với
nữ nhân luôn luôn không để bụng, duy nhất một lần để bụng đó là chuyện
tình nhiều năm về trước.
Giản Mạt chậm rãi nằm tựa ở trên ghế ngồi, vào thu, gió ở Lạc thành đã
có chút lạnh, cô đóng cửa sổ, chậm rãi nói: "Rất tốt."
Sở Tử Tiêu lại liếc nhìn Giản Mạt, tâm tình có chút trầm trọng, "Nếu
như....... Anh là nói nếu như." Thanh âm của hắn trầm thấp ảm câm, "Nếu
như Bắc Thần để em tự do, chúng ta còn có cơ hội bắt đầu lại từ đầu hay
không?"