Giản Mạt kinh ngạc, "Tô lão gia?"
"Ừ."
"Cái kia..." Giản Mạt có chút ngoài ý muốn, "Ba của anh tại sao lại muốn
mời em ăn cơm vậy?"
Tô Quân Ly mỉm cười, liếc mắt, "À, anh nghĩ ông ấy coi em thành bạn
gái của anh..." Anh nửa vui đùa, mặt mày đều tràn ra ý cười ôn nhuận.
Khóe miệng Giản Mạt co quắp lại, "Anh chẳng lẽ cũng không nói... Em
đã kết hôn rồi sao?"
"Chẳng lẽ, em không phải ẩn hôn sao?" Tô Quân Ly hỏi lại, ý cười nơi
khóe miệng lớn hơn nữa.
Giản Mạt "Ha hả" một tiếng, âm thầm nhếch miệng nói: "Chuyện này
vui đùa một chút cũng không tốt..."
Tô Quân Ly ngước mắt, "Ừ, nhưng thực sự chỉ là vui đùa..." Thanh âm
của anh êm dịu lộ ra ý cười, chỉ là ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.
Nhiều năm như vậy... Đoán không chừng một chút ấn tượng cô cũng
không có.
Chỉ là, cô đã quên, nhưng anh và ba của anh sẽ không quên.
Giản Mạt cũng không có đem chuyện Tô Quân Ly nói Tô lão gia tử
muốn mời cô ăn cơm để vào trong lòng, sau khi cúp điện thoại, phát hiện
có tin nhắn, sau đó mở ra xem...
G tiên sinh: Tối hôm nay mời Cố phu nhân cùng nhau ăn một bữa cơm
được không?