Một vài âm thanh 'ồ' nhẹ truyền đến, Tô Quân Ly vẫn như cũ mỉm cười.
Tầm mắt của anh hơi chuyển, cuối cùng, rơi vào một nơi.
Trên khán đài hay là dưới khán đài cơ hồ đều là xôn xao... Nhưng là,
Giản Mạt vẫn mãnh liệt cho rằng, Tô Quân Ly là đang nhìn cô?
Không chỉ có cô cho rằng như vậy, Cố Bắc Thần cũng đang nheo mắt
nhìn Giản Mạt, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc lộ ra một
vẻ mặt không thoải mái.
"Một tác phẩm để đời nữa sẽ được trình diễn cho mọi người xem."
Thanh âm của Tô Quân Ly từ đầu đến cuối đều là ôn hoà, lúc nói ra lời này,
anh hướng Giản Mạt khẽ nhếch môi, "
《Lỗ tai mang thai》"
Có tiếng cười chế nhạo truyền đến, tiếng cười không hề làm thấp đi ý
tứ... Âm nhạc của Tô Quân Ly có thể làm người khác mang thai, đây chính
là tin giật gân nhất gần đây của Lạc Thành.
Lúc này, Tô Quân Ly lại chơi thêm một khúc nhạc, mọi người không
khỏi mong đợi...
Giản Mạt ngơ ngẩn nhìn tây trang màu đen trên người Tô Quân Ly, ngồi
trên chiếc ghế tam giác màu trắng trước dương cầm, hoàn toàn tự nhiên để
lộ ra khí chất nghiêm nghị, khí phách, lại...làm cho người ta cảm thấy ấm
áp.
Lỗ tai mang thai... Cái này, hình như đây là lời ngày hôm qua cô đã nói.
Tầm mắt Cố Bắc Thần rơi vào trên mặt Giản Mạt, một đôi hắc ưng đen
như hàn thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt, có chút sắc bén, lại có chút thâm
trầm.
Nét lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc dần dần có vẻ mù mịt như
sương sớm mai, đương nhiên Tô Quân Ly cũng nghĩ đến thời gian khởi