được đưa vào vì chuyện ngoài ý muốn mà sẩy thai kia sao?" Cô ta không
hề chú ý đến Giản Mạt đang sững sờ vì câu nói kia mà tiếp tục nói: "Đúng
rồi, hai người nên mau chóng hoàn tất các thủ tục nhập viện đi."
"Cô nói cái gì? Vì chuyện ngoài ý muốn mà sẩy thai sao?"
Cô y tá gật gật đầu, sau đó xoay người tiến về phòng phẫu thuật.
Giản Mạt cứng đờ tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng vì một câu
"Ngoài ý muốn mà sẩy thai" của nữ y tá, đầu óc nhất thời cảm thấy mờ mịt.
Sở Tử Tiêu nâng mắt nhìn Giản Mạt: "Anh đi làm thủ tục, một mình em
ở đây được không?"
Giản Mạt mờ mịt hướng Sở Tử Tiêu, hơi nhếch môi gật gật đầu: "Cảm
ơn anh..."
Sở Tử Tiêu chỉ thản nhiên cười cười, lập tức xoay người đi làm thủ tục
nhập viện cho Lý Tiểu Nguyệt.
Nếu như có thể, hắn không muốn nghe những lời cảm tạ từ cô như vậy,
liền giống như trước đây... Chuyện gì cô cũng có thể dựa dẫm vào hắn.
Thời gian chờ đợi bên ngoài đặc biệt trở nên dài dẳng, Giản Mạt ngồi
chờ ở ghế, nét đẹp trên mặt hoàn toàn bị che phủ, sắc mặt ngưng trọng.
Rốt cuộc, đèn "Đang phẫu thuật" cũng tắt...
Giản Mạt liền trước đứng lên, đợi một lúc, liền thấy bác sĩ cùng ý tá đi
ra... Phía sau, là giường bệnh của Lý Tiểu Nguyệt đang còn hôn mê nằm
trên đó.
Đầu tiên là liếc nhìn Lý Tiểu Nguyệt, sắc mặt cô tái nhợt, một chút huyết
sắc cũng không có: "Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?"