Đinh Đương "Chậc chậc" hai tiếng, lắc lắc đầu, "Mạt Mạt, cô... sẽ không
bị hoang tưởng chứ?"
Giản Mạt giật giật khóe miệng, không thừa nhận cũng không biện hộ.
Biết ngay mà, nói thật mà có ai tin đâu?
"Ôi phụ nữ, nhìn khuôn mặt đẹp, chính là có quyền!" Đinh Đương cảm
thán 'Mạt Mạt như thế, một túi da bề ngoài đẹp, vậy mà có thể có được cái
lão công như Cố Bắc Thần a…."
Lập tức, mấy người phụ nữ cười vui vẻ, ngay cả Giản Mạt cũng nhịn
không được cười.
Một trận vui đùa qua đi, Giản Mạt thấy đã tan ca, cũng không suy nghĩ
thêm bản thiết kế… Dù sao tham dự hội thảo so với nghĩ bản thiết kế còn
cần nhiều thời gian.
Tan tầm, Giản Mạt lái xe đi bệnh viện thăm Lý Tiểu Nguyệt.
Khi cô đến, Sở Tử Tiêu đã sớm ở đó, không khí ở phòng bệnh lập tức
ngưng trọng.
"Làm sao vậy?" Giản Mạt nhíu mày, hai người kia không có việc gì sao
lại nhìn chằm chằm cô thế…
Trên mặt Lý Tiểu Nguyệt vãn còn thần sắc tái nhợt, mấp máy môi: "Tớ
quyết định tố cáo Dương Tử Dự."
Dương Tử Dự chính là tên của gã đàn ông khốn khiếp kia! Cũng chính là
tổng giám đốc công ty điện máy Dương.
Giản Mạt cau mày lợi hại, ánh mắt nhìn Lý Tiểu Nguyệt vài phần dò hỏi.
"Tớ nói cho Tử Tiêu…" Lý Tiểu Nguyệt nhếch một tia tự giễu, "Tử Tiêu
quyết định giúp tớ làm luật sư bào chữa"