Giản Mạt trong lòng có chút khó chịu, không phải bởi vì Sở Tử Tiêu
cũng biết, mà là Lý Tiểu Nguyệt quyết định nói ra, đồng nghĩa với việc cô
ấy từ bỏ danh dự mà tố cáo Dương Tử Dư, chắc chắn… Tiểu Nguyệt đã suy
nghĩ rất nhiều mới hạ quyết định đó.
"Không thể đợi một lúc sao?" Giản Mạt hỏi.
Lý Tiểu Nguyệt và Sở Tử Tiêu đồng loạt nhìn về phía cô…
Giản Mạt cắn môi dưới, một con ngươi lộ ra tia dửng dưng, con ngươi
kia tràn ngập phức tạp hoang mang, "Cố Bắc Thần nói… hạng người như
hắn, phải chỉnh chết hắn mới tốt." Khóe miệng cô co quắp, hơi dừng lại rồi
nói tiếp, "Anh ấy nói, chuyện này để anh ấy giải quyết!"
Sở Tử Tiêu tức thời cau mày, Lý Tiểu Nguyệt lại mang vẻ mặt kinh ngạc
nhìn Giản Mạt, hai người dường như cũng không kịp phản ứng….
"Em nói… chuyện này Cố Bắc Thần muốn nhúng tay?" Sở Tử Tiêu hỏi,
thanh âm có chút ngưng trọng.
Giản Mạt gật đầu xác nhận, cô hiểu, hắn ta ngưng trọng như vậy, chắc
chắc có chuyện, "Có gì không ổn?"
Sở Tử Tiêu cau mày chặt hơn, nói ra một việc: "Khi Bắc Thần chưa
chính thức tiếp nhận tập đoàn Đế Hoàng, đã từng có công ty trang sức rất
lớn, bởi một câu nói của cậu mà ba ngày sau phá sản!"
Hơi ngưng một lúc, anh ta tiếp lời: "Cuối cùng lão tổng giám đốc công ty
không chịu được cú sốc, mang theo lão bà và con nhỏ cùng nhau lái xe tông
chết Cố Bắc Thần."