“Nói đi là đi, nói trở về là trở về…” Cố Bắc Thần mỉm cười lạnh lùng,
“Thẩm Sơ, lúc này nói nhớ anh, có phải hay không chính là quá muộn?”
Năm năm, sớm đã không còn con người đó tồn tại nữa rồi…
Thẩm Sơ đảo mắt, trường mà quyển kiều lông mi liền hình như cây quạt
nhỏ tử như nhau, ở mí mắt hiện lên một chút mờ mịt, “Là có chút muộn
đi…”
Nghe cô thừa nhận, Cố Bắc Thần lập tức lạnh mặt, hừ lạnh một tiếng sau
đó lạnh lùng nói: “Thẩm Sơ, em thật đúng là luôn không để ý đến chuyện
mình gây ra!”
Thẩm Sơ ngước mắt, “Không có người nào lại có thể không để ý đến
chuyện mình làm cả…”
“Nhưng em tùy ý giẫm lên tâm tư của người khác cũng sẽ không để ý
sao?” Thanh âm Cố Bắc Thần có chút lạnh lùng pha lẫn ý cười chế nhạo.
Thẩm Sơ lẳng lặng nhìn Cố Bắc Thần, con ngươi của cô đen lại, cứ như
vậy để thời gian trôi qua, có rất ít người có thể tập trung suy nghĩ tại
khoảnh khắc này, “Bắc Thần, anh có phải cảm thấy em…” Cô lại thản
nhiên cười, “…Em không nên trở về.”
Cố Bắc Thần trầm mặc, đôi mắt như chim ưng không kiêng nể gì nhìn
Thẩm Sơ ở đối diện, cứ như vậy một khắc, hắn thậm chí muốn bóp chết
loại cảm xúc xúc động của cô.
Âm thần hít một hơi, gương mặt anh tuấn của Cố Bắc Thần cũng khôi
phục lại vẻ lảnh đạm, “Lúc trước nói không thể không đi, bây giờ… Thế
nào liền đã trở về?”
“Nếu như em nói… Là bởi vì anh, anh có tin không?” Thẩm Sơ mỉm
cười hỏi.