Thẩm Sơ kia, chính là nữ nhân duy nhất mà Cố Bắc Thần động tâm sao?
"Mạt Mạt, em hát bài gì..." Lệ Cẩn Tịch xé cổ họng cắt ngang mạch suy
nghĩ của Giản Mạt.Giản Mạt lắc lắc đầu nói: "Em hát không được hay,
cũng không muốn mất mặt... Mọi người cứ tự nhiên đi."
Lệ Cẩn Tịch chỉ cười, cũng không có miễn cưỡng.
Mọi người theo lời đồn của Thẩm Sơ mà ở trong lúc ca hát kéo dài tới
các đề tài khác, nữ nhân ở cùng nhau, đơn giản chinh là túi xách, y phục
hàng hiệu, trang sức cùng đàn ông.
Giản Mạt mặc dù sinh ra không phải nhà hào môn gì, nhưng lúc có tiền
sẽ nghĩ đến người trong gia đình, sau đó gả cho Cố Bắc Thần, lúc đó toàn
thân cao thấp mới được mặc đồ xa xỉ.
Ở trong cái vòng tròn này, chỉ có kẻ cười người xướng, cộng thêm Giản
Mạt thấy mấy người này khơi những câu chuyện dối trá cũng không phải
đùa như vậy, chỉ chốc lát sau, liền gia nhập vào bàn luận.
Náo loạn một trận hồi lâu, Thẩm Sơ mới khoan thai tới trễ.
Ngay lúc cửa khán phòng mở ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại
phía đó, cùng nhau sững sờ mà quên mất phản ứng... Bởi vì, không chỉ có
Thẩm Sơ tới, vậy mà Cố Bắc Thần, Lệ Vân Trạch cũng tới.
"A?" Lệ Cẩn Tịch tiến lên, khoát tay vào cánh tay của Lệ Vân Trạch liền
nhìn về phía Cố Bắc Thần, "Hai người các ngươi hôm nay là làm sao đây?"
Cô nhíu mày trêu tức, "Đêm nay như thế nào lại cùng nhau tới buổi tụ họp
này a?"
"Tôi cùng Cố Bắc Thần ăn cơm, gặp được Vân Trạch, sau đó liền cùng
nhau tới..." Thẩm Sơ cười đến kiều mị động nhân, "Cô sẽ không để ý chứ?"