Giản Mạt nhìn vào bản thiết kế của ngôi nhà, gật đầu hỏi: “Có nói là mấy
người ở không?”
“Có vẻ là một.” Hướng Vãn không khẳng định lắm, chỉ thốt ra một câu
không chắc chắn.
Giản Mạt không ngạc nhiên gì mấy, những danh nhân ở Lạc Thành rất
nhiều, khắp nơi có những người lập nghiệp lại càng nhiều hơn, trong số đó
có vài người yêu cầu nhà thiết kế vẽ bản thảo phòng ốc cho bọn họ, nhưng
kỳ thật quanh năm suốt tháng những người đó ở trong nhà có bao nhiêu
ngày chứ.
Giản Mạt đưa văn kiện đã kí tên của mình trên đó đưa cho Hướng Vãn
mang đến bộ phận kĩ thuật, sau đó nhìn thấy Tư Vực cùng Đinh Đang từ
bên ngoài trở về.
Nhìn hai người bộ mặt với dáng vẻ mệt mỏi, Giản Mạt đoán rằng dự án
phòng hòa nhạc vẫn như cũ gặp trở ngại.
“Thật đúng kiệt sức bọn này, cái nghề thiết kế bây giờ cũng chẳng dễ làm
tí nào! Cố gắng như thế, vậy mà vẫn không có kết quả gì!” Tư Vực buồn
bực thở dài một tiếng.
Đinh Đang cũng bĩu môi nói theo: “Mấy ngày liền, ngay cả mặt của Tô
Quân Ly chúng ta còn chưa nhìn thấy được.”
Cô vừa nói xong, liền không khỏi tức giận: “Anh ta cũng thật quá đáng,
lúc chúng tôi đứng ngoài phòng đại sảnh nhạc chờ anh ta, thì nghe người ta
báo lại nói anh ta đã đi tham gia hòa nhạc gì đó rồi. Không thể đối mặt nói
chuyện cùng với anh ta, chúng ta tiếp đến phải làm sao đây?”
Nhìn bộ dáng hai người rất bất mãn, Giản Mạt cũng rất phiền muộn đau
đầu.