nhanh chóng đi ra ngoài... Căn bản mặc kệ Giản Hành liệu có ra khỏi đó
hay không.
"Anh Hạo, cứ như vậy thả con bé kia ra sao?" Có người ái muội trêu đùa
hỏi.
Khóe miệng Trầm Hạo nâng lên, "Nghe nói... Cố Mặc Hoài muốn trở
về?"
"Phải, tin tức nói như thế... Hình như là vì lễ kỷ niệm đầy năm của Đế
Hoàng!"
Trầm Hạo quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đang nói, hừ lạnh
một tiếng, "Năm đó dùng người phụ nữ này muốn Cố Bắc Thần mắc bẫy,
cuối cùng ai biết được chuyện đó lại không thành công..." Nói xong, đáy
mắt hắn trở nên thâm sâu, "Chỉ có điều... Xem ra Cố Bắc Thần đã ngủ cùng
với nữ nhân này!"
Chỉ có điều, lúc đó tuy rằng không bắt được tại trận, nhưng mọi người
đều biết đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra...
Nghĩ đến chỗ này, đáy mắt Trầm Hạo trở nên thâm sâu, lập tức đi đến
bàn trà, cầm lên một lon bia sau đó nhấp một hớp, đáy mắt có cảm xúc
khác thường lướt qua.
Âm nhạc điếc tai nhức óc giống như một cây chùy lớn đập vào trái tim
Giản Mạt, cô siết chặt nắm tay, thẳng lưng ra khỏi quán bar.
"Tiểu Mạt..."
"Anh không được gọi tôi như vậy!" Giản Mạt xoay người, hướng phía về
phía Giản Hành, nghiến răng nghiến lợi gào thét, "Giản Hành, kiếp trước có
lẽ tôi đã làm nhiều việc sai trái cho nên kiếp này mới phải trở thành em gái
của anh --"