"Anh hai lúc ở nước ngoài, những khi không làm việc thì anh hay làm
những gì?” Cô cố gắng tìm đề tài.
"Công việc." Anh lãnh đạm trả lời.
". . . . . ." Hiểu câu hỏi không vậy trời? Suốt ngày công với chả việc,
chán chết.
"Vậy anh không đi chơi với bạn gái sao? Ai làm bạn gái anh chắc sẽ
phải buồn chán, tủi thân lắm đó?"
Mộ Yến Thần trầm mặc.
Lan Khê hai bàn tay trắng nõn cuộn tròn lại, đè mạnh xuống ghế ngồi,
cắn môi nói: "Em năm nay 17 tuổi, lúc anh hai 17 tuổi giống em đang làm
gì vậy?"
Con người anh trầm xuống, mở miệng nói: "Bận rộn thu mua án, học
cách nào để nghiền nát một công ty, hút sạch giọt máu cuối cùng của nó."
Bên cạnh không còn truyền đến thanh âm, Mộ Yến Thần liếc nhìn cô,
thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng phía trước: "Em rốt cuộc muốn hỏi cái gì?"
—— Trong lòng cô đang có chuyện, tuyệt đối không che dấu được
ánh mắt của anh.
Đôi môi anh tái nhợt nhưng trong lòng lại hi vọng cô trực tiếp hỏi
thẳng, vì nếu cô thắc mắc thì anh buộc phải nghiêm túc suy nghĩ cho ra lí
do tại sao bản thân mất đi khống chế.
Lan Khê vuốt vuốt mái tóc, hít sâu mấy hơi cũng không cách nào hỏi
được, sa sút tinh thần , lắc đầu: "Không có gì."
Cô nên hỏi như thế nào đây? Chẳng lẽ hỏi thẳng chuyện anh ôm cô
suốt đêm có bình thường hay không?