HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1241

Lan Khê ngồi xuống, cảm thấy hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều

rồi.

Nhưng khi anh lên xe, thì mọi thứ hình như có chút không đúng lắm.

Bóng tối kéo tới, Lan Khê hồi hộp khẩn trương, cảm thấy tay anh đang

đặt ở hông của cô. Sau đó cơ thể nóng rực của anh sáp lại gần, hôn lên môi
của cô, triền miên một hồi rồi đi lần xuống cổ, Lan Khê khẽ run, nhíu mày
đẩy vai anh ra: “Mộ Yến Thần…”

Tay anh giữ chặt hông cô hơn, ánh mắt của anh thật sâu, môi mỏng để

cạnh tai cô, khàn giọng an ủi: “Yên tâm… không ai nhìn thấy đâu.”

Anh biết cô đang lo lắng điều gì.

Tim Lan Khê đập thình thịch, để mặc cho anh hôn cổ rồi hôn tai của

cô, cả người run rẩy, động tác êm ái của anh lộ ra một chút cuồng dã,
dường như vẫn ảm thấy chưa đủ, lại tiếp tục hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô, kềm đầu cô lại, cạy kẽ răng của cô ra, mút lấy đầu lưỡi của cô mà
triền miên.

Ham muốn bị kềm hãm suốt một ngày của anh cuối cùng cũng bộc

phát.

Cả người Lan Khê nóng ra, cơ thể cảm thấy kích tình cùng khát vọng,

tay của cô luống cuống níu lấy cánh tay của anh.

Tay chạm vào lưng của cô, đi dọc theo xương sườn của cô, giữ chặt

lấy gáy của cô.

“…” Lan Khê cảm thấy đau xót, ưm lên một tiếng, khẽ ngửa đầu, để

cho anh thưởng thức cô thật tốt.

Mộ Yến Thần từ từ mở mắt ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.