Mộ Minh Lộ sắc mặt đỏ lên: "Tôi đã nói rõ, người ta nhất quyết không
chịu bán hai mảnh đất đó!"
Mộ Yến Thần trầm tĩnh như nước: "Vậy chú hai cảm thấy vì sao họ
không chịu bán?"
"Mày . . . . ."
"Cứ phải đốp chát vào mặt nhau vậy mới thích hay sao! !" Mộ Minh
Thăng rống một tiếng, đi vào phòng làm việc.
Ở bên cạnh ba mình nhiều năm, Lan Khê cũng chưa từng chứng kiến
trường hợp đầy khói súng như thế này. Cô bị khí thế của những người làm
việc lớn dọa cho hoảng, lui mình vào một góc nhỏ trong phòng, len lén
quan sát Mộ yến Thần, sắc mặt anh khó coi quá, giống như đang bệnh rất
nặng.
"Minh Lộ, chú đủ rồi! " Mộ Minh Thăng đứng ra chủ trì công đạo,
"Vụ mua bán này tôi mới vừa xem sơ qua, bản thân tôi thấy không có vấn
đề lớn, nếu chú chịu bỏ công quan sát, đánh giá đúng hơn về vị trí lô đất và
những người hiện nắm trong tay quyền sở hữu nó thì cậu sẽ biết Yến Thần
nó quyết định đúng!"
Mộ Minh Lộ nghiến răng: "Anh trai, anh giờ quá thiên vị người con
riêng này nên nó có quyết định sao thì anh cũng chiều theo thôi!"
Câu nói như sét đánh giữa trời quang, làm kinh hãi mọi người trong
phòng họp!
Gương mặt Mộ Yến Thần lúc này càng thêm tái xanh, lông mi dài
cũng mệt mỏi rũ xuống.
"Chú còn dám nói thế à?" Mộ Minh Thăng bị chọc tức, cả người muốn
bốc lửa, "Nó là cháu ruột của chú đó, đây là những lời mà một người chú