khó khăn gấp ngàn lần cũng chấp nhận đi thay cô, Kiều Khải Dương, mày
còn ở đây xem náo nhiệt cái gì nữa? ?
Gương mặt tuấn tú tái nhợt do không thở nổi mà trở nên đỏ ngầu! !
Kiều Khải Dương lạnh lùng mím môi, mười đầu ngón tay chậm rãi
quấn lại vuốt v echo nhau, vừa cười lạnh lại vừa lo lắng, nhớ lại những lời
Tống Mẫn Tuệ nói, trong đầu anh đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ, rất
mạo hiểm, lại có thể cứu cô khỏi nguy nan.
Nhưng mà. . . . . .
Trong lòng anh giống như vừa có lửa lại vừa có băng, đầu óc rối rắm
như muốn nổ tung ra.
Các khớp xương bị nắm chặt phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt" , trong
con ngươi của anh đầy máu tươi, cầm lấy điện thoại di động, bấm số phòng
của đối phương sau đó lạnh lùng nói: "Hủy vé máy bay đi, tôi sẽ về trễ một
ngày."
William có chút kinh ngạc.
Không quá một phút William liền phản ứng lại , dù sao Mộ Yến Thần
cũng ở đây, đi theo xem hai người bọn họ ân ái với nhau, đây là việc mà
người cao ngạo như Kiều Khải Dương có thể chấp nhận được.
"Được. Kiều tiên sinh." William cười nhạt lễ phép đáp lại.
Cúp điện thoại, Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm vào điện thoại di
động, muốn gọi điện thoại cho Lan Khê.
Nhưng cuối cùng anh chỉ cười lạnh một tiếng, từ bỏ ý định đó.