Cánh tay của Lan Khê đang đưa ra chợt cứng lại tại chỗ, hơi thở đầy
bất ổn nhìn lại cô ta.
Nhan Mục Nhiễm cười cười: "Yến Thần biết tài của cô, hiểu rõ từng
chút một nên mới có thể nhắc nhở cho cô đầy đủ từng ly từng tí như thế, để
cô thiết kế được hạng mục kia, nếu không cô cho là dựa vào đâu mà cô lại
có thể hoàn thành được cái điểm mấu chốt kia khéo như vậy chứ? Nhưng
mà cô cứ yên tâm, chủ ý của anh ấy cũng không phải thực sự muốn làm hại
cô, chỉ là anh ấy hoàn toàn không thích hoàn cảnh lẫn công việc hiện tại ở
công ty mà cô đang làm việc thôi. Anh ấy thích nắm trong tay toàn bộ cảm
giác, tốt nhất là cô không nên đi bất cứ chỗ nào khác, cứ ngoan ngoãn ở
bên cạnh anh ấy, giúp đỡ anh ấy, dựa dẫm vào anh ấy... Tốt nhất là không
có anh ấy thì cô sẽ không xong... Chỉ có vậy thì khi đó người đàn ông mới
thấy mình đạt được sự thỏa mãn lớn nhất, cô có biết không?"
Cả người Lan Khê trở nên cứng ngắc: "Cô nói như vậy là có ý gì?"
... Cô ta vừa mới nói, việc sao chép đồ án thiết kế này là do Mộ Yến
Thần bày ra???
Nhan Mục Nhiễm vén tóc lên nói tiếp: "Có phải anh ấy đã từng nói
với cô rằng cho dù vụ án này có thắng kiện hay không, cũng không quan
trọng, dù sao anh ấy cũng nuôi được cô, đúng hay không ? " Cô ta cười
nhạo một tiếng rồi tiếp tục nói: "Dĩ nhiên là anh ấy hi vọng không thắng
kiện, như vậy để cho cô đỡ phải bị người ở trong công ty nói ra nói vào,
hoặc là bị những người đàn ông giống như Kiều Khải Dương trêu chọc.
Trước kia thì cũng vẫn có thể chịu được, nhưng lúc ở Los Angeles, hai
người suýt nữa đã lau súng cướp cò, tuy không có chuyện gì thật, nhưng
cũng đủ để cho đàn ông tức giận... cho nên không chỉ nói, bản án lần này
Kiều Khải Dương chủ động đưa đầu gánh tội thay cô, cho dù anh ấy không
cãi vã, anh ấy cũng sẽ trừng trị như thường. Lan Khê, anh ấy có chút thích
sạch sẽ, không chấp nhận nổi người phụ nữ của mình bị người khác đụng