Một bàn tay già nua nâng lên, run run chỉ vào mặt cô :"mày đừng gọi
tao là ba nữa. . . . . Mộ Lan Khê, mày không cần xem tao là ba mày nữa, tao
không dám nhận mình có đứa con gái như mày đâu. . . . . . mày đi soi
gương xem chính mình biến thành cái quái gì, cút đi mà tự xem chính
mình!”
Vừa nói xong liền nắm áo, lôi cô hướng lên lầu, ông dùng toàn bộ khí
lực của mình mà lôi mà kéo.
Lan Khê hít vào một hơi khí lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì run
sợ, khẩn trương hèn nhát nhìn ông: "Ba ơi! Ba đừng kéo con nữa. . . . . .
Con. . . . . . váy con sắp hư hết rồi mà ba!"
Mộ Minh Thăng tức giận nhìn xuống váy của cô, 2 mắt đỏ lên, tức đến
mức muốn ngất luôn.
Một người phụ nữ với gương mặt thanh tú, xinh xắn vội vàng hướng
về phía hai cha con đi tới, giọng nói thanh thúy dịu dàng: "Minh Thăng à!"
Sự tức giận của người đàn ông lúc này mới giảm xuống một ít
"Minh Thăng, anh chớ tức giận, hôm nay Yến Thần sẽ trở về, quản gia
mới nghe điện thoại xong báo với em chút nữa con sẽ vê tới nhà, anh đừng
tức giận nữa mà" Người phụ nữ thông báo xong, lại tiếp tục quay ra khuyên
bảo "Lan Khê tuổi nhỏ không hiểu chuyện, thỉnh thoảng con nó hơi phóng
túng, anh nên châm chước, đừng phạt con nặng quá, được không anh?"
Lan khê nghe câu nói này thì tỉnh táo hoàn toàn luôn, khuôn mặt cô
lập tức trầm xuống
"tôi nhờ dì thay tôi cầu xin sao?" hai hàng chân mày cô nhíu chặt,
giọng nói trở nên lạnh như băng, "Còn nữa..., dì nói ai sẽ tới?"