Đôi mắt Kiều Khải Dương lạnh lùng nâng lên nhìn lướt qua bên kia có
một vài người trẻ tuổi gương mặt tràn sức sống, tâm tình gì cũng bị mất.
"Cô đi đi. . . . . ." Anh nói giọng khàn khàn, "Tự tôi đợi ở đây."
Xem ra sự kiện năm đó, Lan Khê cũng không biết.
Vậy rốt cuộc anh có cần phải nhắc nhở cô, muốn cô cẩn thận một chút
với người mẹ kế này? Tuy sự kiện năm đó đã vượt qua, nhưng bây giờ cô
còn tiếp tục cùng Mộ Yến Thần ở chung một chỗ, có thể bị nguy hiểm hay
không?
Mắt thấy Lan Khê gật đầu một cái muốn đi, Kiều Khải Dương nắm
chặt cổ tay của cô, trong đôi mắt toát ra vài tia máu, nói giọng khàn khàn:
"Buổi tối cô đưa tôi về khách sạn, tôi có chuyện muốn nói với cô."
—— Đi vào khách sạn, cùng nói chuyện với anh ta?
Hồi tưởng lại chuyện lần đó ở Los Angeles, trong lòng Lan Khê vẫn
còn sợ hãi, lạnh nhạt rút tay ra nói: "Chuyện này nói sau."