HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 157

Trên đỉnh đầu mềm mại đột ngột xuất hiện một bàn tay, hơi ấm từ lòng

bàn tay anh áp xuống, len vào từng sợt tóc dính chặt vào da đầu khiến cô
hơi run rẩy. Giọng nói nhu hòa cũng theo đỉnh đầu truyền vào tai: “ Trong
trường không được xử sự tùy hứng nữa, sẽ không ai đi theo bảo hộ, dọn
dẹp giúp em như ở ngoài đâu. Không được ghét giáo viên mà buông thả
luôn việc học, lớp 12 rất quan trong, nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương
lai của em đó. Quan trọng là phải chăm sóc sức khỏe bản thân cho thật tốt,
biết không?”

Từ “biết không” liên tục được anh lặp đi lập lại hai lần làm tâm Lan

khê thật sự cảm động, chóp mũi lại đỏ lên vì chua xót.

Cô cắn môi, nhẹ nhàng hấp khí rồi quay mặt nhìn anh, câu hỏi nằm

sâu tận đáy lòng mấy ngày qua cuối cùng cũng được thốt ra: "Anh hai. . . . .
."

"Ngày đó, vì sao lại hôn em?"

Mộ Yến Thần nhìn cô, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bầu không khí trở nên ngượng ngùng , tế nhị. Sự phiền não lại dâng

ngùn ngụt, Mộ Yến Thần không cách nào kìm nén nó lại. Gương mặt anh
nhanh chóng đổi thành lãnh đạm , xa cách hạ lệch đuổi khách: “Em tìm
xong thì mau đi ra ngoài để anh nghỉ ngơi đi”.

Nói xong anh quay trở về giường.

Lan Khê như bị một tay giáng xuống mặt cũng trở nên nóng nảy.

Anh lại bắt đầu.

Lại bắt đầu như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.