HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 156

"Nói chuyện đi." Chờ hồi lâu vẫn không thấy người đi vào có phản

ứng gì, Mộ Yến Thần có chút bực mình, giọng lạnh lùng nhắc nhở.

Lan Khê tìm lại được hồn phách, nhẹ giọng nói: "Anh hai, em có để

quên hai quyển sách trong phòng anh, em muốn vào tìm một chút."

Trong phòng yên tĩnh không có tiếng trả lời.

Hồi lâu sau, giọng nói lạnh băng lúc nãy đã mềm mại hẳn xuống, anh

chỉ nói: "Em tìm đi"

Lan Khê đi tới trước bàn đọc sách, thấy anh không có khuynh hướng

muốn đứng lên, cô mới nhẹ lòng tập trung tìm kiếm. Trên mặt bàn không
có, cô cúi xuống định lục trong ngăn khéo. Thời điểm ngăn kéo mở ra, cô
xấu hổ đến mức muốn độn thổ vì trong ngăn kéo của anh chất đầy những tờ
giấy nháp lúc trước cô đã vứt lại. Lan Khê thầm chửi bản thân ẩu tả, không
chút chú ý người trên giường đã đứng lên đi về phía cô.

Cho đến khi bóng anh bao trùm lên toàn thân, Lan Khê rùng mình,

mắt đẹp trợn to lên, từ từ quay lại nhìn anh.

"Đưa điện thoại cho anh." Mộ Yến Thần ngồi xổm xuống trước mặt

cô, dịu dàng yêu cầu.

Lan Khê còn chưa hiểu được ý định của anh nhưng vẫn theo phản xạ

nghe theo lời anh vô điều kiện, nhanh chóng móc di động trong túi đưa anh.

Mộ Yến Thần nhận lấy mở màn hình lên, tay nhanh chóng bấm vào

một dãy số: "Số của anh, phải nhớ cho kĩ. Sau này trong trường xảy ra
chuyện gì phải nhanh chóng liên lạc cho anh biết, không cần làm phiền đến
ba em, biết không?"

Lan Khê hoang mang, lòng ngậm ngùi, tiếp điện thoại về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.