"Em nhất quyết phải nghe câu trả lời?"
Lan Khê có dự cảm không tốt, mặt trắng như sương đêm.
Anh đáng sợ quá, Lan Khê không dám nhìn vào ánh mắt đỏ rực kia,
thống khổ nghiêng đầu đi: "Em. . . . . . em không muốn nghe nữa. . . . . ."
Anh dùng hai ngón cái và trỏ bấm vào khuôn mặt cô, ép cô phải nhìn
vào mắt mình: "Vậy em đoán thử xem, đoán vì sao anh lại hôn em như thế,
đoán xong rồi nói cho anh nghe với, được không?"
Nước mắt cô dâng trào, ba hồn bảy vía như bay sạch lên chín tầng
mây, thở hổn hển cầu xin: "Anh hai đừng nói gì hết, em không muốn nghe
gì nữa, xin anh!"
Cô dùng hết sức lực giơ tay đẩy mạnh ngực anh ra, nhào người chạy
về phía cửa, cả sách cũng không cần.
Trong phòng lại trở về sự an tĩnh vốn có, tay đang chống trên tường
của Mộ Yến Thần co mạnh lại thành một nắm đấm, rồi đấm liên tục lên
tường cho đến khi máu tươi phun trào ra. Lồng ngực anh đau quá, nó hình
như đã mất đi trái tim chỉ còn sự mênh mông trống trải và dâng đầy cảm
giác tội lỗi.
Cảm giác ấy như từng đợt sóng ùn ùn kéo đến, liên tục nhấn chìm anh,
giam cầm anh làm anh sắp chết ngạt trong vùng nước lớn ấy.
***
Lúc Lan Khê vừa đến kí túc xá trường thì trời đổ mưa rất lớn.
Thời tiết tháng bảy luôn luôn biến đổi thất thường, Lan Khê và Kỉ
Diêu ôm một đống sách từ lớp chạy về kí túc xá, khi đến nơi hai cô gái đều
ướt như chuột lột.