trận. Cô đứng dậy quá nhanh, trong bụng lại hoàn toàn không có cái gì, mi
tâm đột nhiên chau lại, cô bụm miệng! ! !
Không hiểu sao, lúc này cảm giác buồn nôn từ trong cái bụng trống
rỗng bỗng ập tới, đồng thời sự mệt mỏi uể oải đến cực điểm lan truyền
khắp toàn thân.
Hàng lông mày của Mộ Yến Thần nhíu lại, anh ôm chặt lấy cô.
Vỗ vỗ vào lưng cô, anh đi ra ngoài, vừa khéo nghe được tiếng của
Tống Mẫn Tuệ gọi to ở trong phòng bệnh "Bác sĩ!", bác sĩ trực ban và y tá
đều lao ra, cho rằng đã xảy ra tình hình gì đó ngoài ý muốn.
"Mộ Yến Thần..." Nhìn thấy người đàn ông này, cặp mắt của Tống
Mẫn Tuệ lóe ra một tia sáng sắc bén, đẩy bác sĩ ra, đi đến trước mặt anh:
"Cậu hãy giải thích cho tôi một chút, ở đây đã có chuyện gì xảy ra? Lúc
Khải Dương đi, nó còn khoẻ mạnh như thế, tại sao lại có thể xảy ra loại
chuyện thế này! ! Mộ Lan Khê đâu? Cậu hãy bảo cô ấy ra đây, tôi có
chuyện muốn hỏi cô ấy, Khải Dương nhất định theo cô ta tới chỗ này nên
mới gặp chuyện không may! !"
Ánh mắt của Mộ Yến Thần trầm xuống, cúi đầu nói: "Bà có chuyện gì,
có thể nói với tôi."
"Tôi nói với cậu thì có ích lợi gì? !"
Bên ngoài ầm ỹ đến lợi hại, làm cho Lan Khê bị tỉnh giấc lần nữa, cô
mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lan Khê xuất hiện, lửa nóng trong lòng của Tống Mẫn Tuệ
bốc lên, bà ta xông lên định túm chặt lấy cô để hỏi chuyện.
Mộ Yến Thần lạnh lùng đứng che ở trước mặt cô "Tôi nói lại lần nữa,
có chuyện gì, bà cứ nói với tôi."