HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 180

nhả ra. Còn người thanh niên thì cười đến dịu dàng, ánh mắt nuông chiều
hướng nhìn cô tha thiết.

Hình ảnh hai người trẻ tuổi dây dưa với nhau rất đẹp, rất động lòng

người nhưng sao lại làm Mộ Yến Thần chướng mắt đến thế?

Anh đứng ngoài cửa phòng bệnh thu vào mắt tất cả hình ảnh của cô,

từng điểm nhỏ nhất cũng được anh ghi nhớ trong đầu. Càng nhìn thì lại
càng đau, cả người rã rời không thể nào động đậy, tay đặt trên nắm cửa thật
lâu mới chịu buông xuống, đè chặt lồng ngực đang đau đớn, xoay người sải
bước đi.

.

Một cô y tá bị anh đụng vào, suýt nữa ngã xuống, cau mày ngước mắt

đúng lúc bắt gặp vẻ đáng sợ của anh.

"Tiên sinh. . . . . . sắc mặt anh rất xấu, không có sao chứ?" Cô y tá

không nhịn được đuổi theo một bước, ân cần hỏi.

"Chớ chọc đến tôi." Giọng nói khàn khàn vang lên, trầm thấp lạnh

lùng.

Giờ khắc này, tốt nhất, ai cũng không nên chọc đến anh.

***

Thứ bảy về nhà, Lan Khê chỉ thấy phòng khách có Mộ Minh Thăng và

Mạc Như Khanh.

Chú Lưu chở cô về, vừa bước vào nhà, cô đã quan sát bốn phía trong

phòng cùng trên lầu, ánh mắt rực sáng biến thành bình tĩnh.

Mạc Như Khanh nhìn cô một lúc rồi uống một ngụm trà nói: "Không

cần tìm, Yến Thần không có ở đây."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.