Đôi đũa trong tay bà vẫn đang gắp dở thức ăn định đưa qua cho cô,
nhất thời xấu hổ chỉ có thể gắp trở về trong chén của mình, cúi đầu nói: ". .
. . . . Cũng không có."
Lan Khê suy nghĩ một chút, gắp một ít thức ăn đưa đến trước mặt bà:
"Dì Mạc, con đã nghĩ kỹ, về chuyện của con trước đây con cũng không
trách dì, chỉ là ân oán đời trước. trong nhà của chúng ta mà thôi. Dì là
người mà ba con lựa chọn bầu bạn lúc tuổi già, con không thể cứ bướng
bỉnh khiến không khí trong nhà căng thẳng. Hôm nay, con chỉ muốn hỏi rõ
dì một chuyện . . . "
Lông mày Mạc Như Khanh nhất thời nhảy lên! !
Nói thật, trong lòng bà đang phát bực.
Nếu như hôm nay không phải ở nhà thờ tổ mà là đang ở nhà họ Mộ,
nếu như hôm nay dáng vẻ của bà không phải ăn nói khép nép cầu người tha
thứ, nơi nào đến phiên đứa con gái này ở trước mặt hai người lớn trong nhà
quơ tay múa chân đối với mình? ! !
Trong mắt bà lóe lên tia sáng lạnh lùng, vuốt ve chiếc vòng trên tay
mình, dịu dàng nói: "Con cứ hỏi."
"Ban đầu tại sao dì cảm thấy Nhan Mục Nhiễm thích hợp ở chung một
chỗ với anh trai?" Lan Khê hỏi thẳng.
Mạc Như Khanh ngước mắt, kỳ lạ liếc nhìn cô.
"Hoàn cảnh gia đình cô ta tốt, trình độ học vấn cao, tính tình cũng
không tồi, đối nhân xử thế đều có phong phạm đại gia khuê tú. . . . . . Hiển
nhiên dì thích," bà nói sâu xa, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Lan Khê,
"Điểm quan trọng nhất, cô ta yêu anh con, yêu tất cả mọi thứ, điểm này
người sáng suốt cũng nhìn ra được."