"Nói như vậy, điểm cuối cùng là quan trọng nhất phải không ?"
"Ý của con là gì?"
"Có phải quan trọng nhất không?" Lan Khê nhíu mày hỏi lần nữa,
"Chỉ cần yêu anh trai là có thể?"
Sắc mặt Mạc Như Khanh thật khó coi .
Âm thanh giòn tan vang lên, Mộ Minh Thăng gõ một cái vào cái chén
trước mặt Lan Khê, trong ánh mắt sâu thẳm mang theo một tia nặng nề, lời
nói thấm thía: "Lan Khê ba đã nói với con bao nhiêu lần, đối đãi trưởng bối
không thể ép hỏi như vậy, con cho là con ngang hàng với dì con sao? Mẹ
con lúc trước nuông chiều con quá nên bây giờ con mới như vậy, dì con
cũng đã trả lời con rồi, như vậy còn chưa đủ sao?"
Sắc mặt Lan Khê thoáng chốc trắng nhợt.
Cô phản ứng kịp, biết mình mới vừa rồi cũng quá gây sự Đây thật là
khuyết điểm, cần phải thay đổi.
"Không sao," Mạc Như Khanh ngước mắt nói, "Đừng trách con, là tôi
có lỗi với đứa nhỏ này, con bé có chuyện hỏi tôi đôi câu tôi trả lời là được."
Sóng lưng Lan Khê thẳng tắp, ánh mắt nhu hòa mà kiên định nhìn về
phía bà, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi dì Mạc, mới vừa rồi lời nói của con
hơi quá đáng. Nhưng con vẫn muốn dì trả lời con vấn đề này, con biết hiện
giờ hôn nhân đại sự coi như là vấn đề của người trẻ đi chăng nữa cũng
muốn tranh thủ để cho cha mẹ đồng ý vui vẻ mới được, bây giờ theo như ý
của dì, chỉ cần dì thấy được, đối xử với anh trai tốt là được sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu động lòng người hơi gợn
sóng, cô lại hỏi tiếp: "Vậy anh trai có đồng ý không? Dì có hỏi anh thích