HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1965

Mộ Yến Thần lên xe, chỉ dùng tay phải nắm tay lái một chút cũng cảm

thấy miệng vết thương nơi bả vai lại toạc ra, gương mặt tuấn tú của anh
trắng bệch nhưng vẫn điển trai, tiếp tục dùng lực cho xe chạy ra đường!
Tiếng va chạm trên mặt đất vang lên chói tai, trong lòng anh cảm giác căng
thẳng như bị một sợi dây trói chặt lại! !

Lan Khê, bây giờ em ở đâu?

Là anh không đúng, là anh không tốt. . . . . . Anh không nên bỏ lại em

một mình mà đi, không nên vẽ rắn thêm chân muốn làm sang tỏ thân thế
của em, khiến cho em chịu đựng thực tế tàn nhẫn và nguy hiểm như vậy.

Anh nên gạt em cả đời, nên mang theo em chạy ra khỏi cái thế giới

này, cho em một nơi Thế Ngoại Đào Nguyên (chốn yên vui, thanh bình).

Như vậy sẽ không có hận, không có vướng mắc, không có trả thù và

tổn thương! !

". . . . . ." Âm thanh động cơ xe trong gió gào thét thành một âm tiết

bén nhọn, chớp mắt trong lồng ngực Mộ Yến Thần như bị cơn đau nghiền
nát, hoảng hốt không biết nên đi hướng nào mới có thể tìm thấy cô, gương
mặt tuấn tú căng thẳng xanh mét đến dọa người. Nhưng một cái chớp mắt
tiếp theo anh cũng tỉnh táo lại, trong tròng mắt đen thẳm lắng đọng lại,
không kềm chế nỗi tức giận, nhấn ga lao thẳng về hướng kia!

.. . Phó Minh Lãng, anh dám động đến Lan Khê dù chỉ một cọng tóc,

tôi sẽ dùng toàn bộ phần đời còn lại của tôi khiến cho anh nhấm nháp một
ngàn một vạn lần nỗi đau khổ so với nỗi đau khổ mà em ấy phải chịu đựng!
!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.