HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1980

giọng nói của cô... Anh hận hiện tại chưa được tìm được chiếc thuyền kia,
hận hiện tại không thể biết được cô bị thương như thế nào, sau đó sẽ ôm
chặt cô vào trong ngực! !

***

Khi Lan Khê tỉnh lại, cả sắc trời đã sáng choang.

Gió biển thổi mái tóc của cô bay phần phật, quét ở trên mặt hơi ngưa

ngứa. Nhưng tiếng động lớn ở bên tai quá mức chói tai, cô không muốn
nghe cũng không được. Cố run rẩy bò dậy, cơn choáng váng vẫn quanh
quẩn ở trong đầu như cũ... Cô nghe thấy tiếng rút súng, nghe thấy tiếng
gầm nhẹ của người đàn ông và tiếng uy hiếp đầy thô bạo, ngay sau đó thấy
một cái ống lạnh như băng chống vào đầu của mình...

Los Angeles, qua lạnh lẽo.

Cô mở hàng mi dính máu, làm cho lúc nhìn thế giới toàn một màu đỏ

của máu. Cô có thể nhìn thấy mơ hồ mình ở trên boong tàu, mà người trên
bờ đã giơ súng bao vây nơi này! !

Trong tai vang vọng tiếng gầm thét của người đàn ông đối diện, dùng

tiếng Anh thét to bảo Phó Minh Lãng bỏ con tin xuống!

Cô không nhìn thấy rõ bất cứ cái gì, nhưng lại thấy rất rõ trên một con

thuyền khác ở bên cạnh, có một người đàn ông, hốc mắt đỏ kè và mệt mỏi
vì bôn ba cả đêm. Cả người Lan Khê run rẩy! Cô chăm chú nhìn mãi, cái
bóng dáng quen thuộc cao ngất đó cả đời này cô cũng không quên được.

Không để ý đến trên đầu mình đang có một nòng súng lạnh băng chĩa

vào, Lan Khê từ dưới đất bò dậy, dường như muốn nhảy qua nước biển
chạy về phía anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.