HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 20

Giọng nói lộ rõ sự vui mừng , hoan hỉ.

Những tia sáng ban mai chiếu xuống cảnh vật bên ngoài phòng khách,

không gian đang yên tĩnh, bỗng nhiên bị một hình bóng đánh vỡ. Một dáng
người khoan thai, bình thản, giày da nên xuống đất, một tiếng lại một tiếng
vang lên như muốn đi sâu vào trong lòng người, bóng dáng tuấn dật như
được điêu khác cứ từ từ, từ từ hiện ra. Người quản gia đi bên cạnh anh, bất
giác đã tự lui người xuống phía sau. Rõ ràng anh được người khác dẫn vào
nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn có cảm giác , anh mới là chủ nhân đích thực của
ngôi biệt thự này, trên người anh toát lên khí chất cao quí, đàn áp mọi thứ
xung quanh.

Lan Khê vốn không mấy hứng thú, giờ phút này cũng tò mò liếc mắt

nhìn.

Người đàn ông mang theo hành lí, khi vào phòng khách bước chân

anh dần dần chậm lại, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt trong phòng, sau
cùng dừng tại một chỗ, tiếp đem hành lý bỏ xuống, anh ngước mắt, nhỏ
giọng gọi: "Mẹ."

Người phụ nữ cười đến dịu dàng, nước mắt đã dâng tràn, kích động

không nói nên lời, chỉ biết nắm chặt bàn tay của Mộ Minh Thăng, giọng nói
run run: "À, Yến Thần con đã về rồi, con mau tới đây để. . . . . ."

Tay của người đàn ông đặt vào trong túi quần, con ngươi thâm thúy

nhàn nhạt nhìn về phía người phụ nữ, ngắt lời bà: "Con hơi mệt. Con chỉ
ghé qua đây 10 phút, sau đó còn phải về sắp xếp lại, con chỉ có 10 phút
thôi, không nhiều hơn nữa.”

Muốn nói gì thì cứ nói nhanh lên, chỉ cần mấy phút là đủ.

Người phụ nữ nhất thời cảm thấy khó xử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.