"Cô ấy cũng có mấy câu muốn hỏi ông, cho nên nếu như ông cũng có
ý định như thế, vậy chúng ta tìm một chỗ khác mà nói chuyện . . . Vé máy
bay trở về nước tôi đã đặt xong, nhưng nếu ông không muốn như vậy,
muốn đòi lại công lý cho con trai ông thì. . .Không bằng chúng ta có thể
tiếp tục giải quyết tại nơi này.”
Lời nói bén nhọn tràn đầy địch ý kia, khiến sắc mặt Phó Ngôn Bác tái
nhợt, thân hình chấn động!
Đôi mắt đen của ông nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau
thật chặt, tư thế giống như dây leo. Trong đầu như có một viên đạn nổ tung,
thật sự rất khó tưởng tượng khi nhìn thấy hai người bọn họ trên "danh
nghĩa" là anh em lại có thể ôm nhau thân mật như vậy.
Tác động này đối với ông thật sự là quá lớn.
Nhắm mắt lại, Phó Ngôn Bác hồi tưởng lại một màn sống chết mới
vừa xảy ra trên boong thuyền kia, trong lòng vô cùng đau đớn, gật đầu một
cái nói giọng khàn khàn: ". . . . . . Được, chúng ta nói chuyện một chút."
***
Hai bên bàn vuông dài một mét, một cặp cha và con gái bởi vì duyên
phận cùng ngồi xuống, Lan Khê tựa sát Mộ Yến Thần, tay nhẹ khoác lên
trong khuỷu tay của anh, cô liếc mắt nhìn anh, giống như có thể tiếp thêm
cho mình can đảm.
"Con muốn. . . . . . Muốn nói với ba chuyện gì?" Trong mắt Phó Ngôn
Bác tràn đầy đau xót và từ ái, chậm rãi hỏi cô.
Hàng mi thật dài rũ xuống, khi ngước lên ánh mắt đã thanh thản, Lan
Khê khẽ hỏi: "Tôi muốn biết năm đó, ông và mẹ tôi rốt cuộc xảy ra chuyện
gì?"