ở dưới cầu đá, nhắc cha con sau này nhớ chăm sóc bà ấy thật tốt. . . . . . Ta
hoàn toàn không biết lúc đó bà ấy đã có thai, cho đến đoạn thời gian trước
anh ta( Mộ Yến Thần) tìm đến. . . " Ông liếc mắt nhìn sắc mặt lạnh nhạt
của Mộ Yến Thần, nói tiếp, "Chuyện này ta biết quá muộn, cũng không
cách nào làm tròn trách nhiệm của người cha, còn có. . . . . . Ta rất xin lỗi
khiến Kerr làm con bị thương, ta ở đây thay nó nói xin lỗi với con, nó
không phải cố ý, nó chỉ là yêu Rella quá sâu đậm mà thôi."
Nói tới chỗ này trong con ngươi Phó Ngôn Bác lóe lên một tia đau
đớn, đưa tay muốn vịn Lan Khê.
"Con có thể tha thứ cho nó không? Sự kiện năm đó đả kích đối với nó
quá lớn, nó không tiếp thu nổi chuyện mình phải vĩnh viễn xa cách người
mình yêu nhất," Giọng nói của ông run run, trong mắt mơ hồ có lệ, "Mấy
năm nay, mỗi lần ta và mẹ nó đề cập đến chuyện muốn nó tìm đối tượng
khác để kết hôn thì nó đều giận dữ, nó không giống như con. . . . . . Con
hãy bỏ qua cho nó, nó là anh ruột con. . . . . ."
Anh ruột.
Cô đang tựa vào ngực Mộ Yến Thần, nghe đến từ này, bóng dáng Lan
Khê bỗng lung lay, đôi mắt trong veo thoáng qua một tia yếu ớt.
Cô ngẩng đầu lên nói, giọng khàn khàn: "Anh ta biết chuyện bản thân
phải xa cách vĩnh viễn với người yêu là thống khổ, vậy Phó tiên sinh, ngài
có biết không?" Một giọt lệ rớt xuống, Lan Khê nhìn ông chằm chằm: "Đã
qua nhiều năm như vậy, ngài có lúc nào nghĩ tới mẹ tôi hay không?"
Nỗi đau lan tràn trong lòng, Phó Ngôn Bác cúi đầu, cổ họng cũng bị
chua xót ngăn lại.
Mộ Yến Thần ôm thật chặt người trong ngực, trong mắt ánh sâu thẳm
cuồn cuộn cảm xúc sâu sắc, anh cúi xuống hôn lên trán cô, như muốn để
ấm áp bản thân sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô.