HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 207

Lan Khê đem hai tay che đôi lại đôi mắt: "Chỉ được 39 điểm, em ngốc

thế chắc chắn mẹ sẽ vô cùng đau lòng. . . . . ."

Âm thanh run rẩy chất chứa sự nghẹn ngào .

Cô cảm thấy mình vô cùng kém cỏi, vô cùng thừa thải. Vì sao lại trở

nên như thế? Hai người cô từng tin tưởng dựa dẫm vào giờ đây đều không
còn. Mẹ thì đã bỏ đi thật xa, còn anh hai lại trở nên biến chất.

Ngực như bị một cây búa đập xuống, sự đau đớn lan ra toàn thân.

Anh lâm vào trạng thái mờ mịt, đau đến luống cuống. Môi anh mím

lại nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, vuốt nhẹ tóc cô, hơi thở của anh rơi vào trán
cô, giọng nói tha thiết, êm dịu: "Lan Khê ngoan. . . . . . Lan Khê, đừng
khóc. . . . . ."

Không biết từ lúc nào anh đã hôn lên trán cô, đôi môi mỏng triền miên

cùng những sợi tóc mai trên trán. Giờ đây nước mắt bao trùm lên mọi giác
quan của Lan Khê, không biết từ lúc nào đã bị anh ôm lấy, cô chỉ cảm thấy
cả cơ thể nhẹ bẫng, tỉnh ra thì đã thấy mình như loài động vật nhỏ an tĩnh
nằm trong ngực anh.

Nơi anh mang cô đến chính là nhà riêng của mình tại thành phố C này.

Khi Lan Khê giật mình tỉnh giấc đã thấy mình đang nằm trên một

chiếc ghế salon rộng lớn. Vì khóc quá nhiều nên hai mắt đã sưng húp lên,
hốc mắt đỏ au còn vương lại những giọt nước mắt.

Cô nhún người cảm thấy bộ ghế này còn êm ái hơn giường ngủ của

mình.

Lại lười biếng thả mình nằm xuống, không muốn tỉnh dậy .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.