"Anh câm miệng lại cho ta! !" Mộ Minh Thăng gầm nhẹ, vẻ mặt xấu
hổ tới cực điểm.
Ông không muốn nghe.
Không muốn nghe sự thật.
Ông không muốn nghe chính miệng Mộ Yến Thần nói cho ông biết
điều đó. Cả hai đứa con ông, có đứa nào không phải là ruột thịt của ông...
chúng không phải là ruột thịt của ông thì còn có thể là ruột thịt của ai được
đây... Nếu như tiếp tục bới móc quá khứ có lẽ sẽ còn tìm ra chuyện gì đó vô
cùng đáng sợ khác nữa mà chính ông cũng không dám nghĩ.
Hôm nay ông đã được nghe quá nhiều chuyện, vượt quá cả sức chịu
đựng của trái tim.
Mộ Yến Thần thấy ông có vẻ như muốn hết sức trốn tránh, cũng
không cưỡng ép, lập tức hàng lông mi dày cụp xuống: "Cũng được! Trước
mắt ngài có thể đón nhận sự thật này chậm lại một hai ngày cũng không
sao. Con biết trong lòng ngài đang tức giận... Con và Lan Khê đã cùng
nhau làm chuyện đại nghịch bất đạo, lại còn lừa gạt ngài nhiều năm như
vậy... Cha, thực xin lỗi."
Nghe lời này trong lòng Mộ Minh Thăng cảm thấy chán nản, cười một
tiếng đầy lạnh lùng: “Thì ra anh cũng biết xin lỗi? Ta còn tưởng rằng hôm
nay ta ra tay quá nặng, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ không nặng lắm, đây là
anh đã thiếu ta, thiếu Lan Khê! !"
Mộ Yến Thần lạnh nhạt gật đầu thừa nhận: "Con biết... con đáng bị
như vậy, con cũng cam tâm tình nguyện."
Tơ máu trong mắt Mộ Minh Thăng dần dần rút đi: "Thời gian trước,
anh nói đi Luân Đôn có việc, chẳng lẽ là để làm chuyện này? Anh có điều
tra được chuyện gì không, đã điều tra xong chưa?"